'Trên thế giới có một số người là như vậy, vốn bản thân sống rất tốt nhưng càng muốn đi so sánh với người khác hơn, so xong lại không cảm thấy hài lòng. Viện Viện cảm thấy mình rất đáng thương, ông trời không công bằng. Mắt con nhóc mang theo nước mắt, vừa lắc nhẹ đầu nước mắt đã rơi xuống: “Thật xin lỗi, đều là lỗi của tôi... Tôi không nên nói em họ đã chết rồi... ”Hân Hân lập tức đạp con nhóc một cái: “Cậu còn nói nữa!”Viện Viện òa một tiếng khóc to. Mộc Mỹ Hoa bất an nhìn bà cụ Tô: “Ôi, đứa nhỏ không hiểu chuyện, nói chuyện không để ý... Bà Tô, ngài đừng để ý... ”Bà cụ Tô cười lạnh nói: “Tôi vẫn rất để ý!”Bà cụ để dì Ngô trả lại vòng tay cho mẹ con họ: “Hai người cầm lấy cái này đi! 'Tôi cũng không muốn nợ ai, cái này của cô tôi không muốn nhân. ”Bà đang muốn gọi chú Nhiếp vào đuổi người ra ngoài thì lại nhớ đến Túc Bảo, bà không biết Túc Bảo muốn làm gì, chỉ có thể mặt lạnh không nói chuyện. Trong vòng tay của Mộc Mỹ Hoa, bóng đen ẩn núp lặng lẽ nhìn trộm. Nó cũng không giấu toàn bộ thần hồn vào trong vòng tay mà chỉ ấn giấu mộttia hồn phách của mình, giống như phân thân vậy. Nó cẩn thận quan sát khắp nơi, trong lòng thầm nói vật nhỏ kia hình như chưa quay lại. Nó không cảm nhận được sự tồn tại của cô bé và Kỷ Trường. Hóa ra sau khi bóng đen bị Túc Bảo đánh tan thì không thể nào ngưng tụ được. Mặc dù bất tử nhưng cũng bị trọng thương. Chuyện này khiến nó rất tức giận, bây giờ Túc Bảo mới là đứa nhỏ năm tuổi mà có thể khiến nó bị thương nặng như vậy!Cho nên nó nhất định phải diệt trừ cô bé lúc cô bé chưa trưởng thành, phải khiến cô bé lịch kiếp thất bại!Nhưng bóng đen rất cẩn thận. Nó không thể dùng sức mạnh một cách chính diện, thứ nhất là kiêng kị điện diêm vương trong tay Túc Bảo, thứ hai là làm lớn chuyện, bị điện diêm vương khác biết thì chưa chắc đã có người đứng về phía nó. Cho nên nó muốn tìm kiếm nhược điểm của Túc Bảo!Trong lần lịch kiếp này của cô bé, điểm yếu của cô bé là gì? Chắc chắn cô bé để ý nhất là người nhà. Bóng đen muốn lặng lẽ tiếp cận bà cụ Tô, kiểm soát tâm trí của bà, để bà biến thành người của nó, thời khắc quan trọng làm người quyết định cũng được, con†in cũng được, đều có thể uy hiếp Túc Bảo. Bóng đen đã có dã tâm lại vô cùng cẩn thận, nó không trực tiếp dùng âm khí kiểm soát bà cụ Tô mà khống chế Mộc Mỹ Hoa. Mộc Mỹ Hoa cảm thấy đầu mình như nóng lên, cô ta tự động ngồi xuống bên cạnh bà cụ Tô, thân thiết giữ chặt tay bà cụ Tô nói: “Cho dù thế nào chúng ta cũng là người một nhà, Tiểu Phàm là con rể nhà họ Tô, tôi là chị gái Tiểu Phàm... ”Bà cụ Tô nhíu mày tránh sự tiếp xúc của Mộc Mỹ Hoa. Mộc Mỹ Hoa không cam tâm. Không hiểu sao cô ta đột nhiên có một suy nghĩ rất cố chấp, đó chính là phải đụng vào bà cụ Tô. Cô ta luôn có cảm giác chỉ cần đụng vào bà là bà cụ Tô sẽ chấp nhận mình. Trên tầng, điện diêm vương của Túc Bảo lớn như một chiếc lều, nó che giấu hết tất cả khí tức, Túc Bảo và Kỷ Trường trốn ở trong. “Sư phụ, thật sự không bị phát hiện chứ?” Túc Bảo hỏi nhỏ. Giọng Kỷ Trường vẫn như thường: “Không cần lo, điện diêm vương là phápbảo lợi hại nhất ở địa phủ, có thể ngăn cách hai giới âm dương, che giấu sự hiện diện của chúng ta mà thôi, chuyện này chưa là gì cả. ”Túc Bảo gật đầu, nói vậy thì chuyến đi xuống dưới này của cô bé nhặt được thứ đáng giá rồi. Kỷ Trường nhìn chằm chằm vòng tay của Mộc Mỹ Hoa, thấp giọng nói: “Chuẩn bị xong chưa?” Túc Bảo lấy một cây cung ra, bé nhắm chính xác vào vòng tay của Mộc Mỹ Hoa nói: “Chuẩn bị xong!” Kỷ Trường vô cùng chăm chú, hắn vô thức quay đầu lại nhìn thì lập tức mở to mắt. Con bé này có cung tên từ khi nào vậy? Hơn nữa còn là âm tiễn? Đây đúng là... Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng...