Độc Sủng Công Chúa Nhỏ Của Tám Người Cậu (Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm)

Chương 685: Đầu là chuyện tốt

26-10-2024


Trước Sau

Nhân viên công tác cảm kích nói: “Ừm ừml”Chỉ có thể nói từ “cứu hộ” dùng ở nơi này của bọn họ cũng quá châm chọc rồi...
Ác quỷ trên đầu Ngô Lương lại vùng vẫy một lúc, đáy mắt nó càng đau đớn hơn.
Trước kia nơi này chính là thiên đường, tất cả mọi công việc và nhân viên ở đây...
đều do nó làm chủ.
Mỗi lần bọn họ bàn chuyện làm ăn hay cứu hộ là lúc nó cười vui vẻ nhất.
Nhưng bây giờ nó cười không được...
Ngày hôm sau, Túc Bảo ở nhà cuối tuần cầm điện thoại của bà ngoại lướt lên lướt xuống.
Bà cụ Tô dặn dò: “Chơi một lúc rồi dừng biết chưa?”Túc Bảo: “Vâng vâng!”Ông cụ Tô ở bên cạnh ngẩng đầu nhìn qua rồi cau mày nói: “Con nít thì chơi điện thoại cái gì chứ? Nhìn bà đi, lúc nào cũng nói mấy đứa kia chiều Túc Bảo, bà cũng như vậy mà thôi.
”Bà cụ Tô trừng mắt: “Sao có thể giống nhau được chứ?”Cũng không biết trước kia ai nói “Đổi lại là tôi, tôi sẽ tuyệt đối không cưng chiều con bé như vậy”...
Dường như bà cụ Tô cũng nhớ ra, bà ấy ho một tiếng nói sang chuyện khác: “Không biết bên phía A Trần đã xong việc chưa, không biết khi nào mới về.
”Ông cụ Tô lật báo, vừa đọc tin tức vừa nói: “Không phải lần trước nó nói đi nửa tháng sao, bây giờ mới được có mấy ngày chứ, bà già nên lẩm cẩm rồi à?”Bà cụ Tô: “...
Bà ấy nhìn ông cụ Tô một cái, lạnh lùng nói: “Trưa hôm nay ông đừng ăn cơm.
”Ông cụ Tô ngẩng đầu: “???”Túc Bảo che miệng cười trộm: “Ông ngoại bị mắng rồi~”Ông cụ Tô nghĩ mãi không ra: “Hình như ông ngoại không nói sai gì mà?”Túc Bảo nghiêng đầu duỗi tay ra tính toán: “Cậu cả ra ngoài hơn một tuần, còn năm ngày nữa là về, không phải ra ngoài mới được mấy ngày nhai”Ông cụ Tô lập tức hiểu ra: “Vậy cũng không phải ông tính saio, “mới đi được có mấy ngày” là để hình dung thôi.
”Bình thường nói chuyện phiếm đâu có ai chú ý mấy thứ này.
Chẳng lẽ phải nói anh ra ngoài mười ngày, còn năm ngày nữa sẽ về? Nào có ai nói chuyện phiếm còn chính xác đến từng ngày như vậy.
“Phụ nữ thật khó hiểu.
” Ông cụ Tô nhỏ giọng thầm thì.
Túc Bảo cầm điện thoại chạy lên tầng, vừa chạy vừa nói: “Ông ngoại, cái gì con cũng không nghe được!”Ông cụ Tô: “.
.
”Túc Bảo nói Tô Tử Du giúp cô bé tìm những đoạn video ngắn về giải cứu chó mèo nên hiện tại tất cả những gì cô bé tìm được đều là về chủ đề này.
Tô Tử Du hỏi: “Sao vậy? Sao tự nhiên em lại muốn tìm những video này?”Thật thiệt thòi...
Sau khi khai giảng cậu phải lên lớp, phải làm bài tập, phải đi học thêm.
Không thể ngày nào cũng đi cùng em gái được.
Nhìn đi, chuyện gì xảy ra người anh như cậu cũng không biết!Cậu chính là anh nhỏ Túc Bảo thích nhất đó!Túc Bảo lướt video đến mất hồn, qua loa xua tay: “Không có gì không có gì.
”Tô Tử Du: “???” Tô Tử Du nói: “Đều là cứu chó cứu mèo nha...
” Đầu là chuyện tốt.
Xem ra lần này chắc là không liên quan đến quỷ...
Cậu vừa nghĩ đến đây thì bên ngoài vang lên tiếng động cơ xe, Mộc Quy Phàm

Trước Sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!