... ... ... ... . Những lời của Hoàng đại sư liên tục văng vẳng bên tai. Ôn Dư Nhiễm nhìn chằm chằm vào đôi môi đang đóng mở của Hoàng đại sư, dưới áp lực của sự sợ hãi, những suy nghĩ hỗn loạn trở nên rõ ràng. Nàng là một người bình thường, có người nhà có công việc như bao người khác, nàng có trách nhiệm rõ ràng và kế hoạch rõ ràng để có một cuộc sống bình thường. Nàng không muốn luôn bị sợ hãi như vậy, luôn đề phòng một hồn ma đang ở trong bóng tối. Nàng không muốn suy nghĩ của bản thân bị phơi bày trước mắt người khác, cũng không muốn không gian riêng tư của mình bị xâm phạm. Nếu như vậy nàng sẽ phát điên mất. Vào lúc này, Ôn Dư Nhiễm cảm thấy bản thân đã thông suốt. Nàng là một thương nhân, nàng hẳn nên biết lúc nào phải dừng lại đúng lúc để giảm tổn hại. "Ông có phương pháp gì?" Ôn Dư Nhiễm nhìn về phía Hoàng đại sư, thong thả mở miệng nói. Hoàng đại sư bị lời nói cắt ngang, không kịp đề phòng đột nhiên sửng sốt một chút, lập tức phản ứng kinh ngạc. "Mỹ nữ, ý của cô là muốn đánh tan sao?" Ôn Dư Nhiễm nhìn ông ta, không trả lời. Hoàng đại sư nở ra một nụ cười nói: "Ác ma kia có bảo vật trên người, ta khó có thể đả thương đến nàng, cho nên ta cần mỹ nữ phối hợp. " "Phối hợp như thế nào?" "Cô phải tìm cách để cho ác ma kia đem bảo vật lấy xuống. Bảo vật kia linh tính, khi lấy xuống sẽ không thể mang trở lại. Đến lúc đó nàng sẽ bị thương nguyên khí, ta có thể dễ dàng đánh tan ác ma này. " "Em ấy có thể nhìn thấu suy nghĩ của tôi. " Ôn Dư Nhiễm lãnh đạm nói ra sự thật. Tiểu cô nương có thể nhìn thấu suy nghĩ của nàng, Ôn Dư Nhiễm căn bản không thể lừa được, càng không thể dùng sức lực. "Thật ra... Mặc dù thần thức của ác ma kia gắn vào trên người cô, nhưng cũng chỉ có thể nhìn thấy một số cảm xúc thất thường và khát vọng bị dao động. Mỹ nữ, cô chỉ cần kiềm chế cảm xúc, sẽ không bị ác ma kia phát hiện. "Vậy thì em ấy có thể giám sát hành vi của tôi không?" "Hẳn là không thể. Ác ma kia không dám lấy bảo vật xuống, cho nên có thể nhìn thấy được hình dạng, có thể xuyên tường, nhưng không thể ẩn thân được. " Ôn Dư Nhiễm đan hai tay vào nhau chống lên trán. Những gì Hoàng đại sư nói không giống như suy đoán, mà giống như xác thật hơn. Ông ta hiểu biết về tiểu cô nương nhiều như vậy, e rằng đã lưu ý đến tiểu cô nương trong một thời gian dài. Có thể đã gặp tiểu cô nương trước cả Ôn Dư Nhiễm, ông ta cũng đã theo dõi tiểu cô nương. Cho nên ông ta mới thể hai lần trùng hợp gặp được Ôn Dư Nhiễm trên đường, sau đó ông ta nhiều lần xúi giục muốn đánh tan hồn ma. Đương nhiên, những điều này không liên quan gì đến nàng. Nàng có mục đích của mình, Hoàng đại sư cũng có mục đích của ông ta. Trăm sông đổ về một biển, đều hướng đến cùng một mục tiêu. Ôn Dư Nhiễm trầm ngâm trong một lát, ngẩng đầu lên nói với Hoàng đại sư: " Tôi đã biết. " Hoàng đại sư nhẹ nhàng nói một tiếng: "Nếu cô lấy được bảo vật thì hãy giao cho ta, kẻo bị hồn ma khác cướp mất, làm hại nhân gian. " Ôn Dư Nhiễm nhìn sự khát vọng trong mắt Hoàng đại sư. Vị đại sư này phơi bày hết mọi thứ ra ngoài, tất cả đều rất rõ ràng, đơn giản dễ hiểu. Ông ta có tư tâm, có dục vọng. Ông ta muốn bảo vật. Đây là một người sống, một người có thể phân tích, có thể lợi dụng và có thể hợp tác. Trên thương trường ngoài lợi ích cũng không có gì khác hơn, chỉ cần hai bên nói chuyện với nhau và có cùng mục tiêu là có thể bắt tay nhau nói một câu hợp tác vui vẻ. Nàng muốn thoát khỏi tiểu cô nương. Còn Hoàng đại sư muốn bảo vật. Sự hợp tác này khá hoàn hảo. Ôn Dư Nhiễm nghĩ. Vẫn là giao dịch với con người tương đối thoải mái hơn, hình thức đều được cố định, mọi thứ đều có dấu vết để lại. ... ... ... . Sau khi gặp mặt Hoàng đại sư, Ôn Dư Nhiễm không về nhà mà đi đến công ty. "Nếu Ninh An lại đem đồ qua, nói cho tôi biết một tiếng. " Ngay khi Ôn Dư Nhiễm đi vào công ty, liền đi tìm trợ lý. Trợ lý ngẩn người ra, vài giây sau mới phản ứng lại, nói "Vâng". Xem ra cô gái tên "Ninh An" đã được sủng ái trở lại, thật sự không thể coi thường. Trợ lý thở dài trong lòng một tiếng. ... ... ... . Sau khi trở lại văn phòng, Ôn Dư Nhiễm kiểm tra thời gian một chút. Đã hơn 6 giờ chiều, cũng sắp đến thời gian ăn cơm tối. Ôn Dư Nhiễm dựa lưng vào ghế nhắm mắt lại, thả bản thân vào trong tưởng tượng. Nàng hy vọng sẽ có cà tím trong bữa tối hôm nay. Muốn ăn cà tím. Ôn Dư Nhiễm một bên nói với bản thân, một bên miêu tả hình dáng và hương vị của cà tím ở trong lòng. Một lúc sau, Ôn Dư Nhiễm mới mở mắt ra thu hồi suy nghĩ, bắt đầu làm việc. Đầu ngón tay có chút khẽ run lên. Ôn Dư Nhiễm đặt tay lên mặt bàn kìm nén sự căng thẳng, đem cảm xúc đang dao động áp xuống chỗ thấp nhất. Cũng giống như thời còn là sinh viên, nàng cố gắng khắc phục sự căng thẳng khi lên đài diễn thuyết, cũng không có gì khó khăn. Rất nhanh, nửa tiếng trôi qua. "Cốc, cốc, cốc. " Tiếng gõ cửa liên tục vang lên đến ba lần, trợ lý đi vào. "Ninh An đưa cơm đến đây, Ôn tổng sếp có muốn... ... " Trợ lý dè dặt hỏi. "Đặt lên bàn đi. " Ôn Dư Nhiễm nói. Trợ lý đặt hộp cơm xuống rồi rời đi, sau khi trợ lý đóng cửa rời đi, Ôn Dư Nhiễm đứng dậy đi đến bàn thấp, chậm rãi cầm lấy hộp cơm. Mùi thơm của cà tím tỏa ra. Trong hộp cơm, miếng cà tím ngâm nước tương có màu hơi nâu, tỏa khói nghi ngút dưới bóng đèn, mùi thơm ngào ngạt xộc vào mũi, miếng cà tím có rất màu đẹp và mùi thơm hấp dẫn. Nhịp tim nhảy lên hai lần. Nàng run run nhanh tay đóng hộp cơm lại, không hề muốn ăn. Ngay cả khi sự thật đã rõ ràng, Ôn Dư Nhiễm vẫn cảm thấy một chút kinh sợ không thể diễn tả được, khi suy nghĩ của nàng bị phơi bày ra trước mặt người khác Hộp cơm kia chưa động đến một miếng, cuối cùng vẫn được để trên chiếc bàn thấp trong văn phòng, buổi tối sẽ được thư ký chịu trách nhiệm thu dọn mang đi. ... ... ... Bốn ngày trôi qua yên bình. Chỉ cần Ôn Dư Nhiễm còn ở công ty, buổi tối sẽ có cơm tối đưa đến đây như thường lệ. Ôn Dư Nhiễm cố gắng điều chỉnh cường độ khát vọng, muốn ăn một thứ gì đó khác, chẳng hạn như cà chua, táo, đồ cay... Nàng phát hiện, chỉ cần nàng khát vọng dưới một ngưỡng giá trị nào đó, những thứ nàng muốn đều sẽ không xuất hiện trong bữa tối. Ôn Dư Nhiễm cảm thấy bản thân đã chạm được bí quyết Nói cách khác, chỉ cần nàng kiểm soát dao động cảm xúc của mình không vượt quá ngưỡng đó, tiểu cô nương sẽ không thể biết được cảm xúc của mình. Quá hoàn hảo. Điều này dường như vẫn là quy tắc trò chơi mà nàng quen thuộc, giống như tình huống tranh đoạt tài nguyên, chỉ cần nàng giữ bình tĩnh, giữ khoảng cách với đối thủ cạnh tranh, quan sát tình hình thực tế thì sẽ tìm ra được điểm yếu và tầm nhìn, sau đó yên lặng nhìn xuống bộ dạng của đối thủ bị dồn vào thế tuyệt vọng. Ngoài ra còn phải nắm chắc được đánh cược, từng bước đẩy mạnh, mỗi một bước đều phải thật tỉnh táo và tràn đầy cảm giác thành tựu. Nàng thầm nghĩ, lúc trước không biết tiểu cô nương có tâm tư như vậy không, đang từng bước nhìn nàng bước vào cái bẫy ngọt ngào kia. Ngay khi ý nghĩ này xuất hiện, dấu vết cuối cùng của sự xấu hổ được che giấu trong lòng nàng cũng đã biến mất... ... ... ... . Editor: chương này đủ 50 bình chọn ngày mai em sẽ up chương kế tiếp.