Ngụy Yên Nhiên gật đầu, kệ cho Diệp Bắc Minh kéo ra khỏi nhà hàng. Trong lòng vô cùng vui sướng, sắc mặt thẹn thùng. Diệp Bắc Minh chủ động của kéo tay của mình đó! “Đi thôi, đưa tôi đến núi Phong”. Cửu Thiên Tuế! Tổng bộ Huyết Hồn! Cuối cùng đã bị tôi tìm được rồi! Lần này, nhất định phải cho các người trả giá bằng máu. Núi Phong. Diệp Bắc Minh và Ngụy Yên Nhiên đi đến nơi đây. Trời đã vào thu, hơn trăm dặm lá phong đỏ thu hút rất nhiều du khách, khắp chỗ đều là đoàn người đang chụp ảnh. Đôi mắt của Diệp Bắc Minh nghiêm lại, nhìn sơn cốc phía trước. Bỗng nhiên. Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Cậu nhóc, cậu may mắn thật đó!” “Xông bậy đánh bừa, vậy mà cậu lại tìm được đến nơi này”. “Đã cảm nhận được chưa? Phía trước có kết giới đang dao động!” Diệp Bắc Minh nghiêm trọng gật đầu: “Cảm nhận được rồi”. Kết giới ở nơi này rất giống với kết giới ở Côn Luân Hư. Nhưng mỏng yếu hơn nhiều. Võ giả võ thánh trở xuống đến núi Phong, vốn không thể phát hiện có kết giới dao động. Càng đừng nói là người bình thường! Chẳng trách Vạn Lăng Phong cho người đi điều tra, vẫn không có tin tức. Ngụy Yên Nhiên ở một bên đỏ mặt: “Này, anh cảm nhận được cái gì?” Chắc không phải cảm nhận được sự ái mộ của mình chứ. Trái tim nhỏ của Ngụy Yên Nhiên đập mạnh thình thịch. Anh ấy đúng là biết mọi thứ! Diệp Bắc Minh quay đầu nhìn Ngụy Yên Nhiên một cái: “Nơi này rất nguy hiểm, cô về đi”. “A?” Ngụy Yên Nhiên há hốc cái miệng nhỏ, kinh ngạc nhìn Diệp Bắc Minh: “Phong cảnh ở đây rất đẹp, lấy đâu ra nguy hiểm?” Liền sau đó, Diệp Bắc Minh giơ tay, kiếm Đoạn Long xuất hiện trong tay của anh. Vù! Một luồng sát khí ngút trời từ trong cơ thể của anh bùng phát ra. Giống như ngọn lửa đang bùng cháy! Du khách xung quanh sợ hãi nhìn qua, một người đàn ông cầm một thanh kiếm đầu rồng đứng trong khu phong cảnh hữu tình, trên người còn bốc lên một thứ như ngọn lửa. Có thể không sợ sao? Rắc rắc rắc! Một vài người không sợ chết lấy điện thoại và máy ảnh ra chụp lại.