Vẻ mặt của Lôi Thần đầy sự nhục nhã, tơ máu hiện lên ngập mắt ông ta: “Diệp Bắc Minh, mày... ” “Hỏi thì trả lời đi chứ!” Diệp Bắc Minh lại đạp xuống. Tiếng “răng rắc” vang lên giòn tan. Bả vai của Lôi Thần nát bét, nửa người giẫm thành miếng thịt nát. “Á... ” Lôi Thần đau đớn kêu la thảm thiết, kinh hoảng nhìn vào Diệp Bắc Minh. Ông ta không ngờ rằng Diệp Bắc Minh lại ra tay lưu loát như vậy, ông ta rống to: “Diệp Bắc Minh, tao xuất thân từ núi của các vị thần phương Tây, mày dám đối xử với tao như vậy hả?” “Lẽ nào mày không sợ các vị thần phương Tây hợp tác... ” Diệp Bắc Minh ngắt lời ông ta: “Lảm nhảm nhiều thế, trí nhớ của ông không tốt lắm nhỉ?” Hai tiếng “răng rắc” liên tục vang lên. Một cặp đùi của Lôi Thần bị giẫm nát vụn. Anh thở dài nói: “Thần hả? Thần gì mà yếu nhớt!” Lôi Thần tức đến độ muốn hộc máu, ông ta tức tối hét lên: “Ông Jack, ông còn muốn đợi đến khi nào nữa?” “Lẽ nào trơ mắt nhìn tôi bị giết thật sao?” “Còn người nữa à/” Diệp Bắc Minh híp mắt lại. Anh cũng cảm nhận được ai đó! Ở một phương hướng có một luồng khí tức rất mạnh. Một lát sau, luồng khí tức ấy biến mất. Diệp Bắc Minh cười khẽ: “Hình như cứu viện của ông trốn rồi”. Ông Jack trong miệng Lôi Thần không xuất hiện, mặt mũi ông ta xám xịt như tro tàn, dường như biết bản thân mình toi đời rồi. Lôi Thần vội vã sửa miệng: “Boss, là Hùng Quốc muốn giết người, bọn họ sợ Long Quốc phất lên nhờ vào người!” “Vậy nên mới muốn giết người!” “Boss, tôi đồng ý rời khỏi Hùng Quốc, từ nay trở đi phục vụ dưới trướng của người!” “Chỉ cần người tha mạng cho tôi thì từ nay về sau tôi sẽ là Lôi Thần của Long Quốc!” “Là người hầu của người!” Chỉ cần sống sót. Thì bảo Lôi Thần làm gì cũng được! Diệp Bắc Minh nhấc chân lên: “Là một kẻ tàn phế mà cũng muốn làm Lôi Thần của Long Quốc, ông xứng à?” Rầm! Anh giẫm chân xuống. Giẫm nát đầu của Lôi Thần! Trái tim của các nghị sĩ trong phủ Quốc Chủ Cao Ly Quốc co rút theo cái đầu nổ tung của Lôi Thần. “Quốc chủ, làm sao bây giờ?” Mọi người ngơ ngác nhìn về phía quốc chủ Cao Ly.