Cô ta không nói được. Quá mất mặt! Nữ binh vương Long Tổ! Lại để thuyền lật trong mương. Diệp Bắc Minh cười cười, không tiếp tục hỏi về chuyện này. Ngư Ấu Vy lại đổi chủ đề, nhìn vào mắt Diệp Bắc Minh nói: “Chuyện anh bảo tôi đi điều tra, tôi đã nắm được rồi! Thân thế của anh không hề đơn giản, nhưng tốt nhất anh nên chuẩn bị tâm lý, bởi vì chuyện này sẽ là một cú sốc khá lớn với anh đấy!” “Nói thế là sao?”, Diệp Bắc Minh nhíu mày. Ngư Ấu Vy nói: “…” Ngư Ấu Vy nói: “Chúng tôi điều tra được, anh rất có thể không phải là con của bố mẹ mình!” “Là sao?” Tim Diệp Bắc Minh chợt thắt chặt. Anh không phải con của bố mẹ? Ngư Ấu Vy nhìn Diệp Bắc Minh, vẻ mặt hết sức nghiêm trọng: “Lần trước sau khi trở về, tôi đã đồng ý sẽ điều tra rõ chân tướng về cái chết của gia đình anh”. “Nhưng tôi phát hiện ra một chuyện khá kỳ quái, tất cả mọi thứ về gia đình anh ở Giang Nam đều bị xóa sạch”. “Dù có mượn sức của Long Tổ để tìm kiếm cũng chẳng thế lần ra manh mối gì!” Long Tổ là gì cơ chứ? Không khác gì mật thám của đại nội thời xưa, cẩm y vệ các thứ! Cả Long Tổ cũng không thể điều tra được tin tức về nhà họ Diệp, chắc chắn trong đó có uẩn khúc gì! “Thế nên, tôi một hơi điều tra hẳn mười mấy năm trước”. “Mười mấy năm trước?” Ngư Ấu Vy trả lời: “Đúng vậy”. “Diệp Bắc Minh, liệu anh có còn nhớ không”. “Mười mấy năm trước anh từng bị bệnh rất nặng?” Diệp Bắc Minh suy nghĩ một lát mới nhớ lại: “Hình như là có chuyện đó, năm tôi khoảng năm, sáu tuổi”. “Đúng vậy, khi đó anh mắc một căn bệnh lạ mà cả Giang Nam không cách nào trị khỏi”, Ngư Ấu Vy lấy ra một xấp báo, lật tới một trang bên trong: “Chuyện đó còn gây náo động khắp Giang Nam”. “Khi đó có chuyên gia về y học đến Giang Nam xem xét tình hình, đúng lúc gặp phải chuyện đó!” “Bệnh lạ của anh, cả chuyên gia kia cũng không thể trị khỏi”. “Còn lên cả báo!” Diệp Bắc Minh nhớ lại chuyện quá khứ. “Trước khi tôi bệnh thì cơ thể khỏe lắm, khỏe hơn hẳn người bình thường”. “Lúc đi nhà trẻ, tôi chạy bộ còn nhanh hơn cả một người trưởng thành!” “Một bữa cơm ăn còn hơn hai ba người trưởng thành ăn”. “Thỉnh thoảng, lúc tôi ở trong trường còn có thể nghe thấy lời mọi người đang nói với nhau ngoài ngã tư”. Diệp Bắc Minh tiếp tục nói: “Tôi báo chuyện này cho thầy cô giáo, họ còn bảo tôi đang nói dối”. “Sau lần bệnh nặng đó, khả năng này của tôi cũng hoàn toàn biến mất”.