Bá đạo mở miệng: “Ai cho phép các người trả đủa?’ “Sư đệ tôi muốn giết các người, các người để em ấy giết là xong”. Diệp Bắc Minh sửng sốt, hóa ra chúng ta không biết nói phải trái là theo di truyền! “Cô!!!” Lão giả đầu trọc sắp tức chết. Trong mắt Khương Đông Tân phun ra giận dữ, gào thét nói: “Liễu Như Khanh, đây là cô muốn đối địch với nhà họ Khương Cổ Võ sao?” “Nhà họ Khương tôi không phải không có cao thủ, không sợ cô đâu!” Diệp Bắc Minh đã cầm kiếm giết tới: “Mấy người nhảm nhí quá rồi đấy”. “Người sắp chết còn phí lời nhiều làm gì?” Xích! Kiếm khí gào thét, chém xuống! Lão giả đầu trọc hăm hở phản kháng, nhưng vô ích, bị Diệp Bắc Minh một kiếm xóa bỏ! Khương Đông Tân cười gằn một tiếng, dùng hết sức chống trả. Hai quả đấm hung hăng đánh trên mặt đất, dưới sức mạnh của hai cánh tay, toàn thân bay lên. Đánh về phía Diệp Bắc Minh. Diệp Bắc Minh sử dụng phù quang lược ảnh, chủ động nghênh đón. Ầm! Một quyền đánh ra, sau lưng một đường hư ảnh đầu rồng màu đỏ xuất hiện! Ngao ồ! Long Đế Quyết! Phụt! Máu tươi tung tóe, Khương Đông Tân cúi đầu nhìn xuống ngực mình, một cái lỗ khủng khiếp xuyên thấu ngực: “Đây là sức mạnh gì thế?” “Sao có thể… sức mạnh của mày…” Không dám tin! Lời còn chưa nói hết, cơ thể nổ tung tại chỗ, hóa thành một vùng sương máu. Mấy trọng tài khác sợ hãi bỏ chạy. Diệp Bắc Minh trực tiếp đuổi giết, nhổ cỏ tận gốc. Tổng cộng bảy người, tất cả đều bị chém chết! Lúc này, thế giới im lặng. Những người này đều là người của gia tộc ẩn thế và gia tộc Cổ Võ đó, bọn họ có mấy người đến từ vị trí hộ vệ gia tộc, trong tộc có Võ Thánh trấn giữ!!! Vậy mà đều bị Diệp Bắc Minh giết? Cộng thêm đám người Bùi Thiên Nhận, Khương Thất Huyền, Vân Phá Tiêu ban đầu. Tổng cộng mười Vũ Tôn hậu kỳ, đều bị Diệp Bắc Minh xóa bỏ! Minh chủ võ lâm Phong Cửu U đi rồi! Mười mấy trọng tài bị chém chết mười!