Phong Cửu U nhìn về phía Diệp Bắc Minh. “Diệp Bắc Minh đến rồi!” “Cậu ta chính là Diệp Bắc Minh?” “Trẻ quá, những lời đồn về cậu ta đều là thật sao?” Rất nhiều võ giả chưa từng gặp Diệp Bắc Minh, đều hiếu kỳ nhìn qua. Có người chấn kinh! Có người nghi hoặc! Có người nổi hứng thú! Có người nổi sát ý băng lạnh! Một tháng gần đây, cả Á Châu gần như ngày nào cũng có thể nghe được cái tên của Diệp Bắc Minh. Có người thấp giọng nói: “Nghe nói mấy ngày trước, anh ta còn đến Âu Châu một chuyến, không biết có thật không…” … Lâm Thương Hải lên tiếng: “Thiếu chủ, chúng ta mau vào ngồi đi”. “Chủ nhân, vào ngồi trước rồi tính”. Vạn Lăng Phong cũng gật đầu. Ở đây có quá nhiều võ giả khủng bố. Bởi vì Diệp Bắc Minh xuất hiện, cho nên rất nhiều người nhìn qua. Áp lực của hai người rất lớn! Diệp Bắc Minh tiện miệng đáp lại: “Được”. “Thiếu chủ, hiệp hội võ đạo hành tỉnh Đông Nam chúng ta ngồi bên này”. Lâm Thương Hải chỉ vào một góc. Ở gần cuối! Gần như là ở bên rìa của hội trường võ đạo. Hơn nữa cũng chỉ có băng ghế nhỏ bình thường. So với ghế thái sư gỗ lim ở khu vực chính giữa, đúng là khác một trời một vực. Vô cùng tồi tàn! Diệp Bắc Minh quay người, đi về phía khu vực trung tâm hội trường: “Đi thôi, chúng ta đổi vị trí”. “Cái gì?” Lâm Thương Hải và Vạn Lăng Phong quay sang nhìn nhau. Dẫn người vội vàng đi theo. Tốc độ của Diệp Bắc Minh rất nhanh, đi đến trung tâm của hội trường võ đạo. Phập! Diệp Bắc Minh đập một chưởng qua, đánh nát vụn lá cờ của Đông Doanh.