“Khụ khụ khụ…” Cô gái ho khan hai tiếng. Diệp Bắc Minh mở mắt đi tới. Soạt! Khoảnh khắc đến gần người phụ nữ, cô ta đột nhiên ra tay, tay chém đến cổ họng Diệp Bắc Minh!! Diệp Bắc Minh giơ tay túm cổ tay cô ta: “Tôi hy vọng đây là lần đầu cô ra tay với tôi, cũng là lần cuối cùng!” “Nếu có lần sau, tôi đảm bảo cô sẽ chết!” Cô gái run lên, nhìn lướt qua bốn phía. Mình đang ngủ trong phòng ngủ lớn. Nguy nga lộng lẫy! Mà cô ta thì đang nằm trên một chiếc giường trong phòng ngủ. “Anh là?” Cô gái nhìn Diệp Bắc Minh. Biết là người đàn ông trước mặt đã cứu mình, cô ta một khắc cũng không muốn ở lâu: “Đa tạ ơn cứu mạng, nhưng tôi phải đi rồi!” Diệp Bắc Minh hỏi: “Cô muốn đi đâu?” Cô gái hơi nhíu mày, lạnh nhạt trả lời: “Không liên quan đến anh!” Diệp Bắc Minh cười: “Không phải cô muốn tìm Diệp Bắc Minh sao?” Cô gái kinh ngạc, sát ý trong mắt lóe lên: “Sao anh biết, anh là ai?” Diệp Bắc Minh dùng sát ý kinh khủng hơn phản kích lại: “Vừa rồi lúc cô hôn mê, cô nói câu này với tôi, bảo tôi giúp cô đi tìm Diệp Bắc Minh”. “Bây giờ lại hỏi sao tôi biết?” “Ngược lại tôi muốn hỏi cô, làm sao cô biết?” “Còn nữa, trước khi cô ngất đi còn nói cô là người trong tộc của mẹ Diệp Bắc Minh, chuyện này là thế nào?” Diệp Bắc Minh đứng chắp tay. Lạnh lùng nhìn chằm chằm cô gái trước mắt! Cô gái lui về phía sau, bị sát ý của Diệp Bắc Minh chấn nhiếp: “Anh là ai, liên quan gì đến anh?” “Cái gì?” Con ngươi người phụ nữ co rút, biểu cảm biến ảo bất định. Từ bất ngờ hóa thành khiếp sợ.