Mặc cho phủ đệ nhà họ Ngụy lớn như vậy hóa thành tro bụi. Diệp Bắc Minh chẳng buồn quan tâm những thứ này. Anh cùng hai sư tỷ rời khỏi nhà họ Ngụy. Liễu Như Khanh cười nói: “Tiểu sư đệ, chị đi trước, vùng biển Đông Nam không thể thiếu chị”. “Chị phải quay về trấn thủ biên giới, có chuyện gì cứ gọi điện cho chị bất cứ lúc nào”. Diệp Bắc Minh gọi Liễu Như Khanh lại: “Thất sư tỷ, chờ chút”. “Sao thế?” Liễu Như Khanh cười. Diệp Bắc Minh cầm bí tịch thuật Đằng Không lên: “Thất sư tỷ, chị copy một bộ võ kỹ này đi”. Liễu Như Khanh có hơi chần chừ. Mở thuật Đằng Không ra nhìn! Ngược lại hít một hơi khí lạnh! “Rít!” Mặt đẹp Liễu Như Khanh chấn động: “Võ kỹ cấp Thánh, tiểu sư đệ, đây là võ kỹ cấp Thánh đó!!! Em lấy ở đâu?” Lục Tuyết Kỳ cũng khiếp sợ lại gần, mắt đẹp điên cuồng co rút! Hô hô hô... Ngực hai đại mỹ nữ phập phồng kịch liệt. Thở dốc! Mặt đẹp đỏ bừng! Cả hai đều trợn tròn mắt đẹp, nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh. Diệp Bắc Minh cười nói: “Hai vị sư tỷ, đây là bí mật”. “Thất sư tỷ copy một bản trước, sau đó Bát sư tỷ cũng copy một bản”. Hai người mỗi người copy một bản. Đây là võ kỹ cấp Thánh, dù chỉ là cấp Thánh hạ phẩm. Nhưng một khi truyền ra, võ giả toàn thế giới sẽ đổ xô tới, Diệp Bắc Mính ẽ gặp nguy hiểm!