“Nhưng trên thực tế, đám người chúng tôi đâu phải là đối thủ của mẹ cậu?” “Người thật sự ra tay làm mẹ cậu bị thương đến từ Côn Luân Khư!” Con ngươi Diệp Bắc Minh híp lại. Anh nhanh chóng hỏi: “Không phải vừa rồi ông nói đã giết mẹ ruột tôi rồi sao?” Ngụy Công yếu ớt giải thích: “Đó là do tôi muốn chọc giận cậu, muốn để cậu bị tức giận làm lu mờ đầu óc”. Ông ta cười khổ một tiếng: “Không ngờ thực lực của cậu lại khủng khiếp như vậy!” “Lệnh truy nã nào thế?” Diệp Bắc Minh hỏi. Ngụy Công chỉ vào ngực mình: “Tôi cho người may vào trong quần áo, hai mươi mấy năm nay không rời người, tôi biết người phụ nữ này tuyệt đối không phải người bình thường”. Diệp Bắc Minh túm lấy Ngụy Công. Một tiếng xoẹt xoẹt! Kéo vạt áo ông ta ra. Một chiếc túi da bò xuất hiện. Mở ra, từ bên trong rơi xuống một tờ lệnh truy nã đã ngả vàng! Người phụ nữ phía trên mặt mày dịu dàng, trông sống động như thật. Giống Diệp Bắc Minh vài phần! Cơ thể Diệp Bắc Minh run rẩy: “Mẹ! Đây là mẹ tôi!” Diệp Bắc Minh nhìn chằm chằm vào bức hình trên lệnh truy nã, kích động run rẩy! Anh có chút buồn cười! Lần đầu tiên nhìn thấy hình dáng của mẹ lại đến từ một tờ lệnh truy nã! “Ha ha ha ha!” Diệp Bắc Minh ngửa mặt lên trời cười lớn. Lục Tuyết Kỳ đi tới, vỗ bả vai Diệp Bắc Minh. Mặt đầy đau lòng: “Sư đệ, đừng lo lắng, bác gái sẽ không có chuyện gì đâu”. Diệp Bắc Minh khẽ gật đầu. “Mẹ, mẹ yên tâm, cho dù những người này có mục đích gì!” “Nếu bọn họ dám truy nã mẹ thì cũng không cần thiết phải tồn tại!: Con ngươi Diệp Bắc Minh đông cứng lại.