“Đám phế vật nhỏ các người mới rời khỏi Côn Luân Khư được mấy trăm năm chứ? Ngay cả đám người bình thường như kiến hôi này cũng không giải quyết được?” Mọi người mặt đầy chấn động! Biểu cảm không tưởng tượng nổi! Nhà họ Ngụy Long Đô bước ra từ Côn Luân Khư? Hơn nữa. Là nô bộc… của gia tộc khác? Lúc này. Trong lòng rất nhiều người không thể nào chấp nhận nổi. Đây chính là thế gia đứng đầu Hoa Hạ, con mẹ nó… lại trở thành nô bộc của người khác? Ngụy Công liền vội vàng nói: “Thiếu gia, tôi không phải…” Người đàn ông mặc áo gấm cười lạnh: “Không phải?” “Bây giờ ông nhìn thấy cậu đây cũng không quỳ”. “Không coi chủ nhân ra gì sao?” Một luồng uy thế lạnh băng như rắn độc tấn công tới! Hai đầu gối Ngụy Công mềm nhũn! Ùm! Quỳ! Vậy mà lại quỳ! “Ngụy Công!!!” “Thầy!!” “Sao người có thể quỳ chứ?!!!” Hội trường xôn xao! Rất nhiều người đều bùng nổ, ngoài khiếp sợ. Nhiều hơn là tức giận! Một đại sứ biên cương khiếp sợ: “Thầy, người… người dạy chúng con tinh thần bất khuất!” “Cậu thanh niên này mới bao nhiêu tuổi chứ?” “Hắn đến hai mươi lăm tuổi không?”