Diệp Bắc Minh chẳng buồn liếc nhìn nhân đồ, ánh mắt tràn đầy sát ý nhìn Ngụy Công: “Ngụy Lão Cẩu, đây chính là lá bài tẩy của ông?” “Hình như không ổn lắm!” Toàn thân Ngụy Công run rẩy. Nhân đồ vậy mà lại chết một cách dễ dàng như vậy? Lòng dạ của Ngụy Công lúc này cũng hoảng hốt. Ông ta hô hấp dồn dập, bám xe lăn đứng dậy, chỉ vào Diệp Bắc Minh quát: “Đại quân của Long Hồn, đội Thần Cơ, cả đám thế gia võ đạo các người còn đang chờ cái gì?” “Lên!” “Lên cho tôi!” “Giết Diệp Bắc Minh!!!” Lúc này. Một tiếng quát khẽ truyền tới. “Tôi xem ai dám động vào sư đệ của tôi!” Giọng nói uy nghiêm bá đạo thứ hai truyền đến: “Các người thử động vào xem? Cửu tộc khỏi cần sống nữa!” Giọng nói thứ ba lạnh lùng vô tình: “Hôm nay sư đệ tôi thiếu một sợi lông thôi, tất cả các người sẽ bị chôn theo!” Giọng nói thứ tư lại vô cùng dịu dàng: “Tiểu sư đệ, các chị không tính là đến muộn”. Bốn tiếng nói. Đến từ hai người. Giọng điệu thay đổi rất nhanh! Mọi người quay đầu nhìn. Đại soái Long Hồn, Lục Tuyết Kỳ! Còn có Tu La mặt ngọc, Liễu Như Khanh! Sao các chị lại đến đây? Diệp Bắc Minh có chút bất ngờ: “Bát sư tỷ, Thất sư tỷ, sao các chị đến đây?” Hai người tiến lên: “Các chị biết được có người điều đại quân Long Hồn, cảm nhận có nguy hiểm, vì vậy đã quay về trước”. Diệp Bắc Minh khẽ gật đầu. Một tướng quân Long Hồn hét lớn: “Không cần để ý bọn họ, giết Diệp Bắc Minh cho tôi!” “Hừ!”