Đi một bước nhỏ một giọt máu tươi, hình thành một đường máu trên mặt sàn trắng sáng. Đi về phía cổng lớn nhà họ Ngụy. Ruồi muỗi vo ve bay theo phía sau! “Đây là…” Đồng tử của rất nhiều người đều co lại. Đồng loạt lùi về phía sau, nhường một lối đi cho người thanh niên này. Thanh niên này vừa giơ tay, thứ trong cái bọc màu đen bay ra. Phập! Một tiếng động lớn vang lên, đập lên trên bàn viết danh sách quà mừng. Khi mọi người nhìn rõ thứ bay ra đó, tất cả đều sợ giật mình. Đầu người! Một cái đầu người đầm đìa máu tươi, nét mặt dữ tợn! “A!” Rất nhiều phụ nữ đến chúc thọ nhìn thấy đầu người đều thét lên. Tiếng thét vang khắp cả cổng lớn nhà họ Ngụy! Soạt! Trong nháy mắt, rất nhiều người nhìn qua, vẻ mặt đầy chấn hãi! “Là hắn!” Diệp Như Ca trong đám đông ngẩn người, vẻ mặt sợ hãi. Diệp Cấm Thành ở một bên nhướn lông mày: “Tên nhóc này muốn làm gì?” Hai ông cháu này nhận ra Diệp Bắc Minh. Hàn Kim Long và Hàn Nguyệt từ Trung Hải đến, xuống xe vừa hay nhìn thấy cảnh này. “Ông nội!” Hàn Nguyệt ngây ra như khúc gỗ. Hàn Kim Long cũng thộn người: “Thần y Diệp muốn làm gì? Đối đầu với nhà họ Ngụy ư?” Tô Mạc Già trực tiếp xông đến: “Tiểu sư bá, đừng gây chuyện, mau đi thôi”. “Nơi này là nhà họ Ngụy của Long Đô, anh muốn làm gì?” “Gây chuyện như vậy, Long Chủ cũng không bảo vệ được anh!” Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Không liên quan đến cô”. “Anh!” Một người đàn ông của nhà họ Ngụy sợ hãi đứng lên.