Diệp Bắc Minh thấy Hạ Nhược Tuyết không sao, anh thở phào nhẹ nhõm. Đi vào phòng làm việc, kéo tay Hạ Nhược Tuyết, lạnh nhạt nhìn mẹ Hạ: “Bà còn tới làm gì?” Mẹ Hạ cắn răng: “Diệp Bắc Minh, tôi là mẹ Nhược Tuyệt, sao cậu cứ tỏ thái độ như vậy với tôi?” “Ha ha, mẹ?” Diệp Bắc Minh cười: “Một người mẹ có thể trơ mắt nhìn con gái mình gả cho một thi thể sao?” Mẹ Hạ sững sờ, sau đó lắc đầu: “Khi đó tôi không biết chuyện của Đường Môn, tất cả đều quá đột ngột”. “Vậy sao?” Diệp Bắc Minh căn bản không tin. Hạ Nhược Tuyết nghe mẹ giải thích, ánh mắt cũng lạnh lùng vài phần. Trên thực tế cô ấy cũng không tin. Mẹ Hạ chẳng buồn nói nhảm, nhìn Diệp Bắc Minh: “Diệp Bắc Minh, hôm nay tôi đến đây là thay mặt nhà họ Hạ Cổ Võ cầu hôn”. “Không phải cậu thích Nhược Tuyết sao?” “Được! Nhà họ Hạ tôi làm chủ, để hai đứa thành thân!” “Bắt đầu từ bây giờ, cậu chính là con rể của nhà họ Hạ”. Mẹ Hạ còn tưởng rằng Diệp Bắc Minh sẽ đồng ý ngay lập tức. Không ngờ. Diệp Bắc Minh cười lạnh: “Nhà họ Hạ Cổ Võ để tôi làm con rể?” “Bà xứng sao?” “Nể mặt bà là mẹ của Nhược Tuyết, tôi không giết bà!” “Nhớ, bà là người đầu tiên Diệp Bắc Minh tôi không lựa chọn giết”. “Vui mừng đi!” “Cút!” Chỉ vào cửa phòng làm việc: “Hoặc là chết!” “Cậu nói gì?” Mẹ Hạ tức muốn chết, nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh, con ngươi như sắp trừng rớt ra ngoài. Trên người Diệp Bắc Minh bộc phát ra luồng sát ý lạnh băng: “Tôi không muốn nói lần hai!” Mẹ Hạ run rẩy. Kinh hãi nhìn cậu thanh niên trước mắt. Nhìn thật kỹ Diệp Bắc Minh! Mồ hôi sau lưng ướt đẫm!