“Đặc biệt điện chủ Huyết Hồn của bọn họ, nếu như có thể chắc chắn tìm được vị trí của hắn là tốt nhất, nếu không chắc chắn, tìm ra tổng đàn của điện Huyết Hồn cũng được”. Vạn Lăng Phong sợ hết hồn: “Chủ nhân, điện Huyệt Hồn là nhân vật khổng lồ”. “Cậu thật sự muốn điều tra tung tích của điện Huyết Hồn sao?” Diệp Bắc Minh cười lạnh: “Tôi chẳng những muốn điều tra tung tích của điện Huyết Hồn, tôi còn muốn để điện Huyết Hồn biến mất khỏi thế giới!” Phủ Diệp, Giang Nam. Sâu dưới lòng đất. Nơi này là mật thất dưới lòng đất vua Giang Nam đào, vốn dĩ là nhà vàng cất người đẹp, nơi cất giữ châu báu của ông ta. Lúc này. Đã bị Diệp Bắc Minh sai người cho dời đi hết. Cải tạo thành một sân huấn luyện dưới lòng đất. Mười cột mười hàng, tổng cộng 100 thanh niên. Diệp Bắc Minh chắp hai tay sau lưng, đứng phía trước đám người. Vạn Lăng Phong đứng ở phía sau: “Chủ nhân, 100 người này từ 1000 người hoàn toàn giống nhau về điều kiện tuyển chọn, lai lịch tuyệt đối trong sạch”. Yên lặng! An tĩnh! Tĩnh mịch! Ngay cả tiếng hô hấp cũng vô cùng nhỏ, hoàn toàn không nghe thấy. Qua khoảng mười lăm phút, 100 người này không có một chút dấu hiệu sốt ruột! Rất có kiên nhẫn! Diệp Bắc Minh lạnh lùng lên tiếng: “Trong 100 người, có người là cô nhi, có người cửa nát nhà tan, có người bị cha mẹ vứt bỏ, có người vì miếng ăn”. “Tóm lại, xuất thân mọi người đều không tốt, không một chút ràng buộc”. “Mọi người có thể đi vào đây, tôi tin tưởng mọi người cũng biết, bản thân tiếp theo sẽ phải đối mặt với thứ gì!” “Thứ tiếp theo chờ đợi mọi người có hai con đường”. “Thứ nhất, kiếp này đi theo tôi, tôi đảm bảo mọi người vinh hoa phú quý cả đời”. “Thứ hai, xoay người, rời đi, không còn cơ hội bước vào đây nữa”. Diệp Bắc Minh hài lòng gật đầu: “Rất tốt”. “Tôi sẽ dạy mọi người tập võ, bồi dưỡng mọi người trở thành cao thủ võ công hàng đầu!”