“Ở độ cao bốn năm trăm mét, hắn sẽ bị ngã chết thôI!” “Ha ha ha, Diệp Bắc Minh, đúng là cái tên ngu xuẩn!” “Mày tưởng mình là thần tiên hả?” “Ha ha ha ha…” Bên trong phòng chỉ huy, một tràng cười truyền tới. Khi tất cả mọi người đều cho rằng Diệp Bắc Minh sẽ ngã chết. Anh giống như sao băng đập về phía mặt đất. Cách mặt đất còn khoảng 30 mét. Diệp Bắc Minh đột nhiên cử động, kiếm Đoạn Long trong tay hướng về phía mặt đất, hung hăng chém ra một kiếm! Vèo! Kiếm khí mạnh mẽ nổ ầm, cuộn thành đợt khí. Diệp Bắc Minh giảm tốc độ chậm lại. Đồng thời anh lợi dụng lực phản lại của một kiếm này, lăn lộn trên không trung, sau đó vững vàng đứng trên mặt đất/ Bên trong phòng chỉ huy. Im lặng. Giọng tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền tới: “Cách 500 mét có một bộ chỉ huy”. Diệp Bắc Minh gật đầu: “Thấy rồi!” Anh vội vã đi về phía bộ chỉ huy. Đám người trong bộ chỉ huy nhìn thấy Diệp Bắc Minh xông tới, sắc mặt đều trắng bệch. “Đi!” Hisuke Oda hạ lệnh. Bọn họ vừa xoay người, còn chưa kịp lao ra khỏi cửa lớn bộ chỉ huy. Diệp Bắc Minh đã đến. Kiếm khí từ trên trời hạ xuống! Dễ như bỡn! Bộ chỉ huy trong nháy mắt bị kiếm khí cường đại xé toạc, tất cả mọi người trong nháy mắt nổ chết!Diệp Bắc Minh còn chẳng có ý muốn nhìn thêm một cái, quay người xông về phía hành cung Uy Hoàng. Đại quân của Uy Hoàng bại trận tan tác, Diệp Bắc Minh lại xông vào trong hoàng cung của Đông Doanh lần nữa. Không ngờ hoàng cung trống không, tất cả mọi người đã rút chạy toàn bộ! Diệp Bắc Minh cau mày: “Chạy cũng nhanh đấy!” “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, ông còn nhớ khí tức của Uy Hoàng không?” “Đương nhiên là nhớ”. “Sử dụng vạn lý truy tông cho tôi!” … Lúc này.