“Ngu xuẩn!” Đám võ sĩ còn lại thấy người bên mình chết thảm thì tức giận gầm lên. Diệp Bắc Minh cười khẽ, bọn họ còn chưa kịp ra tay thì anh đã vọt vào trong đám người! “Bốp!” Một võ sĩ bị anh đá chết. “Răng rắc!” Một đấm đánh ra, như đánh xuyên qua cả ngọn núi, ngực võ sĩ đó lõm xuống. Báy tám người sau lưng cũng thế, ngực đều bị đánh bay, xương sườn gãy lìa, đâm vào lục phủ ngũ tạng, lập tức chết tươi! “Rầm!” Diệp Bắc Minh lại nhảy lên, bỗng lao vụt lên cao mười mấy mét giẫm nát đầu đám võ sĩ kia. Như chuồn chuồn lướt nước! Mỗi lần giẫm xuống một người! Ba mươi tử sĩ cấp Thiên trong tay Diệp Bắc Minh còn chẳng thể chịu nổi quá ba phút, tất cả đều chết hết. Không khí rơi vào một mảnh yên tĩnh! Đám người giàu của Giang Nam đến thương hội Đông Doanh đứng yên đó, cả người run run, sắc mặt già nua trắng bệch! Thanh niên trước mặt không khác gì một thần chết! Dù là Chu Thiên Hạo đi cùng anh cũng không nhịn được run rẩy. Ông biết Diệp Bắc Minh rất mạnh, nhưng không ngờ lại mạnh đến mức này! Con ngươi Diệp Bắc Minh khẽ đảo qua, Koizumi Kotaro và Kazuo Karasawa đã sớm biến mất không còn bóng dáng: “Muốn chạy hả? Chỉ cần là kẻ liên quan đến thảm án của nhà họ Diệp năm năm trước, thì chẳng có ai là vô tội”. “Chú Chu, trông chừng Trần Quần An, cháu đi giết người!” Anh lao nhanh đi vào trong thương hội Đông Doanh. Bấy giờ, Koizumi Kotaro và Kazuo Karasawa đã chạy vào nơi sâu nhất trong thương hội Đông Doanh. Cả người Kazuo Karasawa vã mồ hôi lạnh! Hắn ta là Tông Sư võ đạo, nhưng khoảnh khắc Diệp Bắc Minh vừa ra tay thì hắn ta đã biết mình không phải là đối thủ của người này! “Không được, tôi phải tìm đại sứ quán nước ta, nhất định phải mang tên giết người hung tàn này ra công lý!” Koizumi Kotaro nói xong bèn run rẩy cầm lấy điện thoại trên bàn, bấm một dãy số. “Bịch!”