“Diệp Bắc Minh… là cơ hội cuối cùng của chúng ta”. ... Trên máy bay trở về Giang Nam. Lục Tuyết Kỳ thay đổi nét mặt. “Em chính là người phụ nữ sư đệ chị thích?” “Mau để chị nhìn xem nào!” Cô ấy thay bộ chiến giáp sang quần áo thông thường. Thân thiết kéo tay Hạ Nhược Tuyết, không rời mắt: “Xinh quá, mắt sư đệ đúng là không tệ!” “Sau này ai bắt nạt em, cứ nói với chị”. “Chị giúp em đánh bọn chúng!” Hai người phụ nữ nói xong. Diệp Bắc Minh ở bên nhìn. Tút tút tút! Đột nhiên. Điện thoại Diệp Bắc Minh reo lên: “Alo, Lâm Thương Hải, thế nào rồi?” “Có tin tức của mẹ tôi không?” Đầu dây điện thoại bên kia. Truyền đến giọng nói của một người Đông Doanh: “Diệp Bắc Minh, thuộc hạ của mày lá gan lớn quá”. “Lại dám tìm đến địa bàn của tao?” “Tao thử chặt gãy một chân hắn trước mặt mày nhé?” Ầm! “Hự!!!” Một tiếng kêu đau đớn truyền tới. Lâm Thương Hải cắn răng, cố không phát ra tiếng kêu. Giọng nói của người Đông Doanh truyền đến: “Yo, xương cứng phết, phế cái chân còn lại của hắn”. “Hắc!” Đầu dây bên kia vang dội một trận. Con ngươi của Diệp Bắc Minh lại lần nữa lạnh như băng: “Kimura Suke, tôi biết là ông!” “Cho ông một cơ hội, thả Lâm Thương Hải ra”. “Nếu không, tôi đảm bảo ông sẽ chết rất khó coi!” “Ha ha ha ha!” Kimura Suke cười ra tiếng: “Khiến tao chết rất khó coi?” “Xin lỗi, Diệp Bắc Minh mày phải thất vọng rồi”.