“Trời ơi! Đây là cơ hội một bước lên trời đấy, vậy mà hắn… hắn hắn hắn lại từ chối?”, những người trên bảng xếp hạng tông sư Á Châu đều nghiến răng nghiến lợi. Bọn họ lại thất vọng! Đúng thế. Bọn họ tự thay thế Diệp Bắc Minh, hy vọng Diệp Bắc Minh gia nhập nhà họ Hạ. Diệp Bắc Minh từ chối! Bọn họ cũng cùng thất vọng theo! Có võ giả tức giận nói: “Gia nhập nhà họ Hạ, chuyện tốt biết bao! Đỡ phải đi đường vòng cả đời!” “Không phải đỡ phải đi đường vòng cả đời, mà là đỡ phải đi đường vòng mấy đời liền!” “Đúng thế, có bao nhiêu võ giả cả đời cũng không thể bước vào ngưỡng cửa của gia tộc cổ võ”. “Diệp Bắc Minh, anh đừng gây trò cười nữa! Mau đồng ý đi, anh biết hai chữ ‘cổ võ’ có nghĩa là gì không?”, có người không nhịn được hét lớn. Diệp Bắc Minh chẳng thèm để ý đám người này. Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cũng cười lanhh lùng: “Gia tộc cổ võ, là cái gì chứ!” “Chỉ cần một năm, cậu đã có thể giết hết bọn họ”. “Lại còn cả đời? Chẳng là cái gì hết!” Đáng tiếc, mọi người không nghe thấy. Sắc mặt lão tổ nhà họ Hạ sầm xuống nói: “Diệp Bắc Minh, cậu suy nghĩ kỹ chưa?” “Gia nhập!” “Hoặc là chết!” Ông ta vẫn không muốn từ bỏ. Dù sao, Diệp Bắc Minh, mẹ kiếp, anh là thiên tài! Thiên tài đến mức khiến người ta thực sự không nhẫn tâm giết. Bỗng nhiên. Một tiếng quát vang lên: “Lão tổ nhà họ Hạ, muốn để sư đệ tôi đổi thành họ Hạ ư?” “Một con chó già, ai cho ông gan chó thế hả!” Cái gì? Ai đang nói! Vãi! Tất cả mọi người đều thộn mặt. Diệp Bắc Minh cũng bất ngờ, quay đầu, chỉ thấy một cô gái, mặc chiến giáp, hùng dũng hiên ngang đi đến. Bát sư tỷ, Lục Tuyết Kỳ!