Liền quay người vội vàng rời đi. Diệp Bắc Minh quét mắt nhìn thoáng qua, thân là đệ tử của ba vị đại trưởng lão, nơi anh ở vậy mà là một tòa cung điện khổng lồ!Anh sải bước tiến vào trong!Lão già áo gai đi theo cũng muốn nối bước!“Cút!”Diệp Bắc Minh khinh thường liếc mắt nói. “Chó cũng phải có nhận thức của chó, đứng chờ ở cửa đi!”Lão già áo gai xém chút tức chết, cứ như vậy nhìn Diệp Bắc Minh khởi động trận pháp, chặn đứng mọi thăm dò!“Tiểu súc sinh, thứ đáng chết này!” Lão già áo gai suýt nghiến gãy răng hàm. Sau khi chửi rủa một câu xong thì để lại một tia phân thân canh gác ở trong sân. Còn bản thể thì nhanh chóng trở về Giới Luật Viện, quỳ xuống dưới chân Thái Ất Mạc: “Chủ nhân, tên nhãi đó tựa hồ đã biết người đang lợi dụng hắn!”“Thái độ vừa rồi của hắn với tôi vô cùng ác liệt, hơn nữa còn mắng tôi là chó nữa!"Thái Ất Mạc vẻ mặt thờ ơ, cười lạnh nói: "Biết thì đã thế nào? Thăng nhãi này. còn có thể mọc cánh thoát khỏi Thần viện Thái Thương sao?”“Nói đi cũng phải nói lại, không lẽ ngươi không phải là một con chó à?” Lão già áo gai rùng mình! Trong lòng cảm thấy vô cùng nhục nhất!Nhưng khoảnh khắc ngước đầu lên, trên mặt lại treo nụ cười nịnh nọt: "Chủ nhân, người nói đúng lắm!”Diệp Bắc Minh vừa mới vào nơi ở. Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đã không nhịn được truyền âm: “Nhóc con, đợi đến lúc cậu tự nhớ lại cũng không biết phải chờ tới lúc nào!”“Bây giờ tôi phải nói cho cậu biết sự thật!” Diệp Bắc Minh ngẩn người: “Tiểu Tháp, ông có ý gì?”'Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đưa ra một tuyên bố gây sốc: “Nhóc con, cậu thực sự không nhớ chuyện giữa mình và Côn Ngô Mật Phi sao?”“Tôi và Côn Ngô Mật Phi?” Diệp Bắc Minh mặt đầy nghỉ hoặc: "Cô ta thì liên quan gì tới tôi?”Tháp Càn Khôn Trấn Ngục không nhiều lời vô nghĩa, mà trực tiếp cộng. hưởng thần niệm!Trước mắt Diệp Bắc Minh hiện ra một khung cảnh! Ở trong đó. Anh chật vật bò lên khỏi sông Mặc Uyên, ngồi xuống trước lối vào của nhà tù số bảy, ung dung tán chuyện với Côn Ngô Mật PhilCuối cùng. Anh vậy mà mở miệng yêu cầu thân thể của cô ấy! “Trời ạ, Tiểu Tháp, đây là tôi sao?” Diệp Bắc Minh sững sờ. 'Tháp Càn Khôn Trấn Ngục phàn nàn: "Nhóc con, đây không phải là cậu chẳng lẽ là tôi?”Diệp Bắc Minh gật đầu, vẫn cảm thấy không thể tin được: “Đây là chuyện tôi có thể làm ra... tôi và Côn Ngô Mật Phi, vậy mà... ”“Tiểu Tháp, cảnh tượng phía sau đâu? Cô ấy thực sự... cùng tôi... sao nữa?” Diệp Bắc Minh nuốt nước miếng!Cuối cùng anh cũng biết được tại sao Côn Ngô Mật Phi lại nói ra những lời kỳ lạ kia khi ở trên núi Côn NgôGiờ đây mọi thứ đều đã rõ ràng!'Tháp Càn Khôn Trấn Ngục: “Sao tôi biết được? Vào thời khắc mấu chốt, tôi bị cô ta phong ấn rồi!”“Đợi đến lúc tôi tỉnh lại thì ký ức của cả hai chúng ta đều đã bị phong ấn lại!”“Khi chủ nhân đầu tiên biến tôi trở thành tháp Trấn Ngục Hỗn Độn, tôi mới lấy lại được ký ức!”Diệp Bắc Minh có chút tức giận: "Tiểu Tháp, nếu ông đã khôi phục trí nhớ từ lâu, vì sao không nói cho tôi biết sớm hơn?”'Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: “Nếu cậu không nhớ lại được thì chứng tỏ đây chỉ là tình yêu qua đường!”“Tôi hà tất phải nhắc nhở cậu? Cho dù nhắc nhở thì cậu cũng chưa chắc đã thích cô ta!” Tại sao còn muốn gả cho Bất Hủ Vấn Thiên? Cộng thêm việc Bất Hủ Vấn Thiên nhắm vào bản thân, không lẽ hắn ta đã biết ẩn tình giữa hai người họ? “Thì ra là vậy!” Diệp Bắc Minh cau mày: "Mặc kệ thái độ của cô thế nào thì Côn Ngô Mật Phi, cuộc hôn nhân này của cô không se duyên nổi rồi!”