Một kiếm điên cuồng chém xuống!“Đinh một tiếng thanh thúy, hai ngón tay của Đế thủ nhẹ nhàng chụm lại kẹp chặt lấy kiếm Càn Khôn Trấn Ngục!“Diệp Bắc Minh, ngươi dám ra tay với bổn đế? Muốn chết à?”Diệp Bắc Minh tức giận cực độ: “Ta thấy ngươi mới là muốn chết! Nếu bố mẹ †a chết, ngươi cũng đừng mơ sống nổi!”“Đạo đài Luân Hồi ra đây đi!”Đạo đài Luân Hồi lập tức xuất hiện, bao phủ lên Diệp Bắc Minh cùng Đế thủ! Đế thủ giật mình: “Diệp Bắc Minh, ngươi làm thật đấy à?”Diệp Bắc Minh phẫn nộ gầm lên: “Chết đi cho ta!”Một con huyết long lao ra từ kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, ngón trỏ của Đế thủ vươn tới, huyết long lập tức phát nổ!Diệp Bắc Minh bổ nhào tới, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục trong tay không ngừng chém xuống!Đế thủ nhấc lên, “đinh một tiếng, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục bắn ngược ra ngoài!Năm ngón tay nó móc lại, trực tiếp đâm thủng ngực Diệp Bắc Minh!Một phát túm lấy trái tim anh: “Diệp Bắc Minh, ngươi đừng ép tal”“CútII!"Diệp Bắc Minh vô cùng tức giận!“Muốn chết!”Đế thủ lạnh lùng quát: “Uy nghiêm của đại đế không thể bị xâm phạm!” Răng rắc! Một tiếng giòn vang lên, trái tim Diệp Bắc Minh nổ tung tại chỗ! Một chưởng vỗ xuống!Anh liền hóa thành một đám sương mù đẫm máu!“Đạo đài Luân Hồi, nghịch chuyển thời không!"Trong sương máu vang lên một giọng nói, thân thể của Diệp Bắc Minh trong nháy mắt khôi phục lại: “Huyết long, lên!”Một con huyết long khổng lồ lao đến, chiếm giữ toàn bộ đạo đài Luân Hồi, hung hăng đè ép về phía Đế thủ!Đế thủ giận dữ gào lên: “Diệp Bắc Minh, ngươi to gan lắm, ngươi thực sự tưởng rằng bổn đế không dám giết ngươi sao?”“Giết đi! Con mẹ ngươi! Thứ lòng muông dạ thú như ngươi ông đây cho dù phải chết cũng phải kéo ngươi theo làm đệm lưng!”, ánh mắt Diệp Bắc Minh đỏ ngầu. Diệp Bắc Minh thật sự lâm vào cuồng dại. Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lao ra từ trong lòng anh, hóa thành một tòa bảo tháp chí cao vô thượng, nghiền ép về phía Đế thủ! Đế thủ cuối cùng cũng kiên trì không nổi, bề mặt chẳng mấy chốc xuất hiện một vết thương rồi bắn ra ngoài! "Làm sao có thể!"