“Anh Diệp... ”Tiêu Dung Phi kinh ngạc ngẩng phắt đầu!Diệp Bắc Minh trực tiếp hôn xuống bờ môi của cô khiến thân thể Tiêu Dung Phi mềm nhũn, xương cốt đều như gấy vụn. Trái tim nhỏ gần như ngừng đập! Mấy phút trôi qua, cô mới miễn cưỡng tách ra khỏi Diệp Bắc Minh!Tiêu Nhã Phi ở một bên đã đỏ bừng cả mặt: “Chị, vậy là chị không chạy trốn được nữa rồi!”Nửa ngày sau. Diệp Bắc Minh đưa hai chị em đến nơi Hạ Nhược Tuyết bị nước đen nuốt chửng!Anh đã nói với hai người họ mục đích chuyến đi này dọc đường. “Đến rồi, các em đợi anh một lát!”Nước đen đã rút từ lâu. Vùng đất phía trước phủ trọn một màu xám đen!Không một nhành cây ngọn cỏ nào còn sống, hoàn toàn biến thành vùng đất chết!Diệp Bắc Minh bước tới: “Tiểu Tháp, tìm kiếm hơi hơi thở của Nhược Tuyết đi!"Sức mạnh của Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lập tức quét tới, lan rộng ra mọi hướng!Ước chừng mười lăm phút sau, giọng nói của Tháp Càn Khôn Trấn Ngục mới vang lên: “Nhóc con, không có gì cải”“Sợ rằng cô ấy đã... ” "Không thể nào!" ụDiệp Bắc Minh đau đớn rống lên: “Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!“Cho dù Nhược Tuyết bị nước đen cắn xé, cũng không đến mức ngay cả chút vết tích cũng không lưu lại!”Diệp Bắc Minh tiếp tục tìm kiếm suốt một ngày một đêm!Nhưng vẫn như cũ không có tin tức gì!Hai mắt anh đỏ ngầu, gần như đã lật tung từng tấc đất ở khu vực này lên! “Đạo đài Luân Hồi, ra đây!”Cuối cùng Diệp Bắc Minh bất lực gầm lên một tiếng, triệu hồi đạo đài Luân Hồi!“Đảo ngược thời gian và không gian!”Diệp Bắc Minh trâm giọng quát!Cảnh vật xung quanh đột nhiên thay đổi!Tháp Càn Khôn Trấn Ngục sửng sốt: "Nhóc con, cậu muốn làm gì?”Hai mắt Diệp Bắc Minh đỏ hoe: “Nếu phép tắc luân hồi có thể đại diện cho quá khứ, hiện tại, tương lai!"“Vậy chỉ cần tôi tiếp tục vận hành phép tắc luân hồi thì luôn có thể nhìn thấy cảnh tượng trong quá khứ!”"Đảo ngược thời gian không gian!!!"Cùng với tiếng hét lớn của Diệp Bắc Minh!Cảnh tượng xung quanh thực sự đã quay ngược trở lại!Tuy rằng chỉ là ảo ảnh nhưng cũng đủ khiến người ta phải chấn động!Hình ảnh quay lại một ngày, hai ngày, ba ngày... "Trời ạI"Tháp Càn Khôn Trấn Ngục kinh ngạc tới mức bản thân tòa tháp cũng run rẩy: “Quay ngược thời gian và không gian trong ba ngày? Nhóc con à, chủ nhân đầu tiên của tôi tại thời kỳ đỉnh cao cũng không thể làm được điều này!"“Lúc tôi ở đỉnh cao cũng chỉ có thể tua lại không gian của một khu vực trong một ngày!"“Tuy chỉ là quay ngược cảnh tượng, nhưng cậu đã tiến một bước lớn rồi đó, tốt, tốt lắm!”Mười ngày! Hai mươi ngày!Khi khung cảnh quay lại một tháng trước, có một đám người tu võ đi ngang qua nơi đây!Hai tháng trước, lại có một nhóm tu võ khác!Ba tháng trước, bố mẹ Diệp Bắc Minh xuất hiện trên màn ảnh, tìm kiếm dấu vết của Hạ Nhược Tuyết khắp nơi!Cuối cùng. Khung cảnh quay lại nửa năm trước, khi đám người Bảo Kiếm Phong dẫn theo hàng trăm người truy lùng bố mẹ anh!Hạ Nhược Tuyết một mình ngăn cản kẻ địch, che chở đường lui cho bố mẹ anh và những người khác, nước đen ập tới, nuốt chửng mọi thứ!Diệp Bắc Minh nhìn chăm chú tất cả mọi thứ, sau mấy ngày, nước đen mới rút đi!Hạ Nhược Tuyết ngồi khoanh chân trên mặt đất khô queo, toàn thân phủ một tầng sương mù đen kịt!Một lúc sau, cô mở choàng hai mắt, sâu nơi đáy mắt là một mảnh trống rỗng! "Xét tình hình hiện tại, thân thể của cô Hạ chưa chết, nhưng thần hồn lại chưa chắc đã được bảo toàn... ” “Cậu chớ quên, trăm vị sư phụ của cậu cũng bị nước đen ăn mòn!” “Cô Hạ cô ấy... Lời này của tháp Càn Khôn Trấn Ngục giống như một gáo nước này dội thẳng xuống đầu anh!