Nơi ở của Hạ Nhược Tuyết. Hai người ôm nhau, căn phòng là cảnh hỗn loạn, hiển nhiên vừa trải qua một trận chiến ác liệt. “Chồng à, có thể đừng đi được không?” Hạ Nhược Tuyết ôm lấy cánh tay của Diệp Bắc Minh. Diệp Bắc Minh nhìn cô một cái: “Không phải em đã đồng ý rồi sao?”Hạ Nhược Tuyết có chút lưu luyến: “Nhưng người ta không lỡ để anh đi, anh đi rồi, không biết bao lâu mới được gặp lại!”Diệp Bắc Minh cười: “Anh đồng ý với em, đợi anh tìm được mọi người, sẽ đưa mọi người về đại lục Hỗn Độn sống thật tốt!”“Thật sao?” Đôi mắt Hạ Nhược Tuyết sáng lên. “Anh đã bao giờ thất hứa chưa?”, Diệp Bắc Minh khẽ nhéo mũi Hạ Nhược Tuyết. “Vậy sư phụ và ba người tri kỷ kia của anh thì sao?”, ánh mắt Hạ Nhược: Tuyết lóe lên một tia xảo trá: “Để bọn họ ở lại Thương Khung Kiếm Tông cũng không tồi, với thực lực của em hiện giờ, đủ để bảo vệ bọn họ!”Diệp Bắc Minh cau mày nghỉ hoặc. Nghĩ lại chuyện lúc trước, cảm thấy không an toàn lắm. “Sẽ có những lúc anh không thể chăm sóc được bọn họ, vẫn là nên nghe ý kiến của bọn họ đi!”“Được, quả nhiên bị em phát hiện rồi!” Hai má Hạ Nhược Tuyết phồng lên vì tức giận. “Phát hiện điều gì?”“Hừ, lúc em nói là ba vị tri kỷ, anh không hề phản bác, anh quả nhiên có hứng thú với hai người còn lại!”“Oan cho anh quá mài!” Diệp Bắc Minh kêu lên. “Không được, em phải phạt anh!”Hạ Nhược Tuyết khẽ hừ một tiếng, xoay người đè Diệp Bắc Minh dưới người mình. Một tiếng sau. Hai người rời khỏi nơi ở, một lượng lớn đệ tử của Thương Khung Kiếm Tông đang canh gác bên ngoài nhìn vào đôi má đỏ bừng của Hạ Nhược Tuyết, bước đi có chút không vững. Vừa nhìn liền biết hai người không làm việc gì tốt đẹp cả. “Đáng chết! Hai người này ngoài chuyện đó ra, còn làm gì nữa chứ?”, đạo tâm của Lục Hách Tuyên sụp đổ, ánh mắt tràn đầy oán hận. Hai người không thèm để ý đến ánh mắt của người khác, đi thẳng đến bơi ở của đám người Thiên Cơ lão nhân. “Sư phụ, đồ nhi chuẩn bị rời khỏi Thương Khung Kiếm Tông, mọi người có ý định gì không?”Diệp Bắc Minh nhìn mọi người. Phân tích lợi hại một lượt. Bản thân anh sẽ không ở lại Thương Khung Kiếm Tông. Luân Hồi Tông, Hỗn Độn Long Tộc, Đại Lâm Tự, gia tộc Tử Kim Hoa, Đế Nữ Các. Còn có những thế lực khác, chắc chắn sẽ không dễ dàng từ bỏ Quy Linh Đạn và Dị Hỏa. Nếu như bọn họ ở lại Thương Khung Kiếm Tông, nói không chừng sẽ bị người của Thương Khung Kiếm Tông thèm muốn. Hạ Nhược Tuyết không thể nào luôn ở bên cạnh mọi người được. Sẽ có những lúc cô ấy vắng mặt. 'Thiên Cơ lão nhân khế mỉm cười: “Đồ nhi, chuyện này con không cần lo lắng, vi sư đã quen với du hành qua các thế giới rồi!”“Vả lại vi sư còn hiểu thuật suy luận, những người này sẽ không tìm thấy ta”. “Ngược lại là Linh Nhi với Hoàng Nhi, có lẽ nên sắp xếp một nơi ổn định!” Lục Linh Nhi và Nghê Hoàng sửng sốt. Một giây sau. Khoang mắt hai người ửng đỏ: “Sư phụ, người không cần chúng con nữa ư?Thiên Cơ lão nhân cười lắc đầu: “Ta sẽ luôn là sư phụ của các con, có điều hiện tại, duyên phận của chúng ta đã kết thúc rồi!”“Hai người các con tốt nhất là đi theo Minh Nhi!”“Sư phụ, chúng con... ”Hai người muốn nói gì nữa, Thiên Cơ lão nhân lắc đầu. Trực tiếp cắt đứt. “Vi sư sẽ nói thẳng, vận mệnh hai người các con, đều là người phụ nữ của Minh Nhi!”“Sứ mệnh của vi sư đã hoàn thành, các con đi theo ta cũng không còn ý nghĩa gì nữa!”Nghe thấy lời này, khuôn mặt của Nghê Hoàng và Lục Linh Nhi đột nhiên đỏ bừng. Ánh mắt Diệp Bắc Minh có chút quái dị. Hướng Ly Ly đột nhiên mở miệng: “Anh Diệp, hay là thế này đi, tôi đưa cô Lục và cô Hoàng về thế giới Bản Nguyên!”“Biển Hỗn Độn có quy tắc của riêng mình, thực lực của thế giới Bản Nguyên mặc dù chỉ ở mức trung bình, nhưng những thế lực kia cũng không đến mức đuổi theo chúng ta về tận thế giới Bản Nguyên!” “Sư phụ!” Diệp Bắc Minh có chút lo lắng đuổi theo, bên ngoài Thương Khung Kiếm Tông nhất định có người của các thế lực, bọn họ rất có thể sẽ đi theo sư phụ! Đợi đến khi Diệp Bắc Minh đuổi ra ngoài, Thiên Cơ lão nhân sớm đã biến mất từ lâu. Thần niệm quét qua.