Con tàu dài khoảng trăm mét, cực kỳ cổ kính. “Con tàu này, được làm từ gỗ Vạn Niên Dương!”“Gỗ Vạn Niên Dương cực kỳ hiếm thấy, toàn bộ thế giới Bản Nguyên cũng không tìm được bao nhiêu khúc. Chỉ có dùng loại gỗ này chế tạo ra thuyền, mới có thể đi lại trên mặt nước đen!”Ánh mắt Diệp Bắc Minh ngưng trọng, bước lên thuyền Vạn Niên Dương. Âm khí cực nặng, giống như con thuyền của tử thần vậy. “Anh Bắc Minh, em đưa anh lên tàu xem nhé!”Giang Tiên Nhi cười nói. Hai người vừa bước lên thuyền thì boong thuyền liền xuất hiện vài bóng. người. “Sao bọn họ cũng ở đây?”Người trước mắt, chính là cháu của cửu trưởng lão Vô Cực Tông, Tôn Nhiễm, và chồng cửa cô ta là Nguyên Lập. Con gái của phó tông chủ Lôi Minh Tông, Chu Phù Dung và chồng của cô ta Tiêu Lăng Thiên. Chị họ của Giang Tiên Nhi, Giang Tuyên Nhi và chồng là Vương Lỗi. Trước đó họ đã từng gặp nhau ở lầu Thiên Kiêu. Sáu người nhìn thấy Diệp Bắc Minh thì nở nụ cười nói: “Anh Diệp, nghe nói anh có việc cần đi hồ Hỗn Độn Long, thế nên chúng tôi đặc biệt tới giúp anh đây!”“Anh Diệp, lần trước là tôi không đúng, xin lỗi anh!”Giang Tuyên Nhi cười khẽ, cho Diệp Bắc Minh đủ thể diện. Giang Tiên Nhi lộ ra vẻ mặt đáng thương: “Anh Bắc Minh, bọn họ đều là bạn tốt của em, anh đại nhân đại lượng, đừng chấp nhặt với bọn họ được không?”“bược!" Diệp Bắc Minh tùy ý gật đầu. “Đi thôi, anh Bắc Minh, em đã chuẩn bị xong yến tiệc, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện!”Giang Tiên Nhi hạ lệnh cho thuyền xuất phát, kéo tay Diệp Bắc Minh đi vào bên trong thuyền. Bên ngoài thuyên Vạn Niên Dương một màu đen tuyền nhưng bên trong lại hoa lệ nguy nga, chế tạo giống như một cung điện vậy. Một bàn thức ăn, rực rỡ đủ loại. Giang Tiên Nhi ngồi bên cạnh Diệp Bắc Minh, thân thể yêu kiều nép sát vào. người anh, rót một ly rượu: “Chúng ta cùng chúc anh Bắc Minh một ly nào, sau này mọi người đều là bạn!”Tôn Nhiễm, Nguyên Lập. Chu Phù Dung, Tiêu Lăng Thiên. Giang Tuyên Nhi, Vương Lỗi. Sáu người đồng thời nâng ly, trên môi nở nụ cười thân thiện. Diệp Bắc Minh cảm thấy thật buồn cười, anh muốn xem xem, những người này rốt cuộc muốn làm gì. Trong giấy phút anh nâng cốc lên, hàn ý lóe lên trong mắt: “Hóa Công Tán, không mùi không vị?”“Đáng tiếc là, các người không biết tôi có y thuật kinh thiên động địa, càng không biết thân thể tôi bách độc bất xâm!”“Anh Bắc Minh, anh uống đi!”Vẻ mặt Giang Tiên Nhi mong chờ. Diệp Bắc Minh cười nói: “Được!”Cầm lấy ly rượu Hóa Công Tán, một hơi uống cạn. Trong mắt Giang Tiên Nhi và sáu người kia xẹt qua một tia cười đắc ý. “Tốt! Anh Diệp tửu lượng cao!”'Tôn Nhiễm khen ngợi một câu: “Tôi kính anh Diệp một ly nữa!”Giang Tiên Nhi lại rót đầy ly. Diệp Bắc Minh vẫn như cũ, một hơi uống hết. Rượu qua ba tuần. Giang Tuyên Nhi đột nhiên cười phá lên: “Tiên Nhi, chị thấy thằng nhóc này ăn uống cũng khá rồi đấy, rốt cuộc lúc nào mới ra tay đây?”Khuôn mặt xinh đẹp của Giang Tiên Nhi lộ ra nụ cười mê hoặc: “Chị họ, đừng vội chứ!”“Anh Bắc Minh đang đắm chìm trong hạnh phúc, để anh ấy thoải mái thêm một chút nữa không được à? Tại sao lại muốn phá vỡ giấc mộng đẹp của anh ấy sớm như vậy?”Diệp Bắc Minh đặt ly rượu xuống: “Các người có ý gì?”“Ha ha ha... ” “Tôi thực sự có hứng thú với anh, nhưng chỉ một chút thôi!” “Cho anh một cơ hội, giao công pháp luyện thể ra đây, tôi sẽ cân nhắc cho. anh một cái chết tử tế!” “Haiz... ” Diệp Bắc Minh thở dài một tiếng, chậm rãi đứng dậy: “Sống, không phải rất tốt sao?”