Bên ngoài hố Thiên Hỏa, Nha Nha và Đường Lạc Âm lo lắng chờ đợi. Không biết qua bao lâu. Cuối cùng, hai bóng người cũng xuất hiện từ nơi sâu nhất của hố Thiên Hỏa. “Ủa. Người phía sau anh Diệp là ai? Không phải anh ấy vào hố Thiên Hỏa một mình sao?”Nha Nha dậm chân: “Haiz! Không quan tâm được nhiều vậy nữa! Anh Diệp, xảy ra chuyện rồi!”Nghe thấy giọng nói của Nha Nha, Diệp Bắc Minh bước nhanh về phía trước: “Nha Nha, sao vậy?”“Khoảng 1 giờ trước, đại trưởng lão đột nhiên nhận được tin từ thành Thiên Giai, hình như gặp phải rắc rối gì đó!”“Đại trưởng lão chỉ dặn dò hai ba câu liền một mình vội vàng đi tới thành Thiên Giai, đến bây giờ vẫn chưa có tin tức gì!”Nha Nha giải thích trong một hơi thở! Diệp Bắc Minh cau mày: “Đại trưởng lão đi thành Thiên Giai làm gì?”Nha Nha vội vàng nói: “Thành Thiên Giai là trung tâm giao dịch của 72 đảo Thiên Giai, tất cả sản nghiệp của các thế lực lớn đều tập trung tại đây!”“Thời điểm Dị Hỏa Tông còn hưng thịnh, có hàng vạn cửa hàng ở thành Thiên Giai, những năm gần đây, tông môn ngày càng suy tàn!”“Chỉ còn lại một nửa số cửa hàng, một vài đệ tử của tông môn ở đó làm ăn duy trì chỉ phí hàng ngày của Dị Hỏa Tông!”“Lần này có lẽ những cửa hàng kia xảy ra chuyện!” Diệp Bắc Minh cảm giác có gì đó không đúng. Sớm không đến, muộn không đến!Tại sao cứ phải xảy ra chuyện vào lúc này chứ?“La Thiên, chúng ta đi, đến thành Thiên Giail”Thành Thiên Giai, tiệm đan dược của Dị Hỏa Tông. “Nguy lão, ông không thể cho tôi thư thả vài ngày nữa sao?”Tê Vạn Hạc khổ sở cầu xin: “Ngày trước đã nói rõ ràng rồi, tài nguyên mà Dị Hỏa Tông đã mượn sẽ trả hết trong vòng 1 nghìn năm!”“Hiện tại mới qua 300 năm, ông muốn tôi lấy ra 1 tỷ tinh thần thạch, tôi thật sự không lấy ra được!”Ngụy lão ngồi trên ghế, thong thả cầm lên một tách trà. Ông ta khế nhấp một ngụm rồi nói: “Ông không lấy ra được thì liên quan gì đến lão phu?”“Nếu ông thật sự không có, không phải vẫn còn cửa tiệm này sao?”“Chỉ cần ông giao ra cửa hàng này, 1 tỷ tỉnh thần thạch kia cũng không cần phải trả nữa!”'Tề Vạn Hạc trừng mắt: “Cái... cái này... không thể được!“Đây là ngưồn thu nhập cuối cùng của Dị Hỏa Tông, nếu mất đi cửa hàng này... ”Bịch!Nguy lão đập bàn đứng dậy, trực tiếp ngắt lời Tê Vạn Hạc: “Tê Vạn Hạc, ông tưởng tôi là người dễ dãi phải không? Lão phu có thể ngồi đây nghe ông lải nhải nửa ngày cũng đã là niệm tình năm xưa rồi!”“Ông cho rằng thành Thiên Giai không có phép tắc sao?”“Nếu ông không biết điều, vậy chỉ dựa vào tờ giấy ghi nợ này, tôi có thể trực. tiếp tìm hội trưởng lão phán quyết!”“Cửa hàng này cuối cùng cũng sẽ thuộc về nhà họ Ngụy chúng tôi!” Sắc mặt Tê Vạn Hạc tái nhợt. Hội trưởng lão được đồng sáng lập bởi 72 đảo trên Thiên Giai. Kiểm soát quyền thực thi pháp luật trên 72 đảo của Thiên Giai, ngay cả Đạo Tông e rằng cũng phải tuân theo quyết định của họ. Bất kể ai trái lệnh, chính là gây thù chuốc oán với 72 thế lực trên đảo Thiên Giai. Tề Vạn Hạc nhìn Ngụy lão với đôi mắt đỏ ngầu, ông ta khổ sở van xin: “Ngụy. lão, cầu xin ông!”“Dị Hỏa Tông xuất hiện một thiên tài, cậu ấy nhất định có thể đưa Dị Hỏa Tông chúng tôi trở lại thời kỳ đỉnh phong!”“Chỉ cần cho Dị Hỏa Tông chúng tôi chút thời gian, tôi đảm bảo sau khi vùng dậy, chúng tôi sẽ trả lại gấp đôi, thậm phí gấp mười tinh thần thạch cho ông!” “Thôi vậy, tôi cũng không ép ông nữa, trực tiếp giao giấy ghi nợ cho Hội trưỡng lão, để bọn họ quyết định!” Sau đó ông ta đứng dậy, đi về phía đại sảnh. “Nguy lão, tôi cầu xin ông!” Phịch một tiếng! Ngụy lão kinh ngạc quay đầu lại.