"Ồ?"Ánh mắt Vương Quỳnh mị hoặc: “Anh Diệp, anh là thực sự không biết hay đang giả vờ vậy?”“Đương nhiên là không biết thật!”Diệp Bắc Minh quả quyết gật đầu. Chẳng trách hai lần xin tinh huyết trước đó Sở Y Thủy lại phản ứng như vậy!Thì ra là vậy, vậy tất cả đều rõ ràng rồi!Đôi mắt đẹp của Vương Quỳnh lóe lên, xem ra anh Diệp không nói dối. Nhìn thấy dáng vẻ hoảng loạn này của Diệp Bắc Minh, Vương Quỳnh càng buồn cười hơn: “Xem ra anh Diệp còn cómục đích khác, vậy tôi không tùy tiện hỏi thăm nữa”. “Nhưng có một chuyện lại liên quan tới anh đó!”Diệp Bắc Minh thở hắt ra một hơi: “Chuyện gì?”Sở Y Thủy bên kia sau này lại giải thích vậy!“Mấy chục năm trước từng có ba nhóm người đến nhà họ Vương chúng tôi, đều là để tìm kiếm tung tích của anh!”Vương Quỳnh không chút giấu diếm, cô ta luôn cảm thấy những người này rất quan trọng đối với Diệp Bắc Minh: “Người đầu tiên đến là một đôi nam nữ trung niên, đặc biệt là người phụ nữ kia có vẻ ngoài giống anh tới bảy tám phần!”“Tôi còn đặc biệt lưu lại chân dung của hai người họ!"Dứt lời liền vươn tay lấy ra một cuộn tranh. Đập vào tâm mắt họ chính là chân dung của Dạ Huyền cùng Diệp Thanh Lam!“Bố, mẹ!”Diệp Bắc Minh ngạc nhiên. Bố mẹ vậy mà tìm tới thế giới Bản Nguyên rồi!Nghĩ lại cũng đúng, anh mất tích suốt một trăm năm, bố mẹ sao có thể không lo lắng đây!Không biết bây giờ tình trạng của bố mẹ thế nào? Đã trở về Thần giới, hay là vẫn ở lại thế giới Bản Nguyên?“Họ đâu rồi?” Hô hấp của Diệp Bắc Minh có phần gấp gáp, hốc mắt cũng có chút đỏ hoe. Vương Quỳnh nhìn anh một cái thật sâu: “anh Diệp, đây là bố mẹ của anh đúng không?”Diệp Bắc Minh gật đầu thừa nhận. “Sau khi anh bị hút vào khe hở không gian, Quỳnh Nhi cảm thấy có khả năng cao là anh vĩnh viễn không thể quay trở lại thế giới Bản Nguyên nữa!”“Cho nên, tôi không hề tiết lộ tung tích của anh cho họ, nên bố mẹ anh liền rời khỏi nhà họ Vương rồi! Cụ thể đi đâu, tôi cũng không biết!”“Sau đó một khoảng thời gian lại có hai cô gái tới!” Vương Quỳnh lấy ra một cuốn tranh khác. Bên trên là hai cô gái xinh đẹp mỹ miều!“Lục sư tỷ, thất sư tỷ!”Diệp Bắc Minh khựng lại, hai người này vậy mà cũng tới tìm anh! “Còn có... ”Vương Quỳnh rút ra cuộn tranh cuối cùng, trải ra cho anh xem. Một vài gương mặt quen thuộc hiện ra trước mắt họ, Lạc Khuynh Thành, Chu Nhược Giai, Đông Phương Xá Nguyệt, Tôn Thiến, Ly Nguyệt, Vương Yên Nhi!“Những người này đều lên từ cảnh thuyền của tinh vực hoang vu, toàn bộ đều là tới để nghe ngóng tin tức của anh”. “Tôi đoán họ ắt hẳn đều là hồng nhan tri kỳ của anh đúng không? Vì luôn có dự cảm sẽ gặp lại anh Diệp nên tôi đều ghi lại!”Diệp Bắc Minh không trả lời mà hỏi: "Bọn họ đâu rồi?”Vương Quỳnh thành thật trả lời: "Tôi không nói cho họ biết tung tích của anh,có lẽ họ đã tới nơi khác tìm kiếm rồi”. “Tuy nhiên, họ có nói rằng nếu tôi gặp lại được anh, thì nhắn cho anh câunày”. “Trước khi chưa tìm được anh, họ sẽ không trở lại, trừ khi bỏ mạng”Đôi mắt Diệp Bắc Minh thoáng chốc đỏ hoe: “Tiểu Tháp, mau tìm kiếm vị trí của họ đi!”Sau một lúc. Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục mới vang lên: “Nhóc con à, đều đã trôi qua mấy chục năm rồi”. “Hơi thở của bọn họ sớm đã không còn vương lại tại thế giới Bản Nguyên nữa, tôi cũng không có cách nào tra ra!Tê Vạn Hạc lúc này cũng đã quay trở lại. Nhìn thấy những cuộn tranh này, lập tức thốt lên: “Nhóc Diệp, những người này có phải đều có quan hệ với cậu không? Tôi nhớ ra rồi!”“Mấy chục năm trước, những người trong tranh này cũng lần lượt tới Dị Hỏa tông tìm cậu”. Hơn mười người đi theo sau có thể cảm nhận được sự phẫn nộ của ông ta, cũng bị không khí ngột ngạt này dọa sợ tới mức không dám hé nửa câu suốt dọc đường đi! “Kỷ lão, ông chớ tức giận, không cần so đó với thằng nhãi kiến thức nông cạn đói” Cuối cùng một người đàn ông trung niên lên tiếng phá vỡ một đường yên lặng này.