Trong hàng tỷ tia kiếm, mỗi tấc da thịt của Hạ Nhược Tuyết giống như đều được gột rửa quatMỗi bước di chuyển đều bao hàm kiếm đạo vô tận! Thần kiếm màu đỏ chấn động!Các ngôi sao trên bầu trời dường như cũng hòa nhịp theo, sức mạnh vô tận của các vì tinh tú giống như dải Ngân hà rơi xuống chín tầng mây!Trong nháy mắt dung hòa vào trong thân thể của Hạ Nhược Tuyết. Trịnh Thiên Quyết bị một màn trước mắt này dọa sợ, há hốc miệng mà lắp bắp: “Sức mạnh của các vì tinh tú... . cô ấy vậy mà có thể điều động sức mạnh của các ngôi sao?”“Thanh kiếm này rốt cuộc có nguồn gốc từ đâu? Thực sự có thể... ”Giây tiếp theo. Một cảnh tượng khiến Trịnh Thiên Quyết càng thêm chấn động đã xuất hiện!Từ trong thần kiếm màu đỏ vậy mà vang lên giọng nói của một người phụ nữ: “Thân thể kiếm tâm trời sinh, vạn kiếm cộng hưởng!"“Một thiên tài kiệt xuất như vậy không nên bị phí hoài ở thế giới hạ đẳng này, một kiếm mở cửa thế giới!”Khoảng không rung chuyển, như thể một tấm màn trên bầu trời bị người xé toạc ra vậy!Thanh thần kiếm này vậy mà có thể cứng rắn cắt mở một lối đi không gian! Thần kiếm màu đỏ ngâm vang, giống như đang giao tiếp với Hạ Nhược Tuyết!Một lát sau, Hạ Nhược Tuyết gật đầu, nhìn về phía Trịnh Thiên Quyết nói: “Trịnh tiền bối, cảm ơn ông những năm qua vẫn luôn chăm sóc cho tôi!”"Nếu Bắc Minh trở lại, xin hãy nói lại là tôi đã rời đi!” "Nếu có duyên, chúng ta sẽ còn gặp lại”. Dứt lời. Liền xoay người bước vào lối đi không gian, thần kiếm màu đỏ cũng theo sát tiến vào. Một người một kiếm cứ như vậy mà biến mất. Chỉ còn lại Trịnh Thiên Quyết ngẩn người tại chỗ, phải rất lâu sau hắn mới định thần lại: "Kiếm thiên ngoại chủ động tới nhận chủ, còn mang cô ấy đi mấtnữa!”“Trừ phi là người được ông trời lựa chọn, nếu không sao có thể có vận may kinh người đến vậy?”Cùng lúc đó, tại Thần Giới, Thái Dương Tông“Minh Nhi!”Diệp Thanh Lam bừng tỉnh từ trong cơn mộng với vầng trán lấm tấm mồ hôi. Dạ Huyền vội ngồi dậy hỏi han: “Lam Nhi, em sao vậy? Gặp ác mộng à?"Cánh môi Diệp Thanh Lam trắng bệch, thân thể không kìm được run rẩy từng cơn: “Xảy ra chuyện rồi, Minh Nhi gặp chuyện không hay rồi“Em nhìn thấy thằng bé cả người đẫm máu gọi em tới cứu!”Dạ Huyền cười an ủi một câu: “Lam Nhi à, chỉ là ác mộng thôi”. “Giấc mơ và hiện thực đều là trái ngược nhau, với thực lực của Minh Nhi, có mấy người có thể uy hiếp được tới thằng bé?”“Không... Diệp Thanh Lam không ngừng lắc đầu, lo lắng ôm ngực: “Khoảng thời gian này em luôn cảm thấy bất an, luôn có dự cảm sẽ xảy ra chuyện gì đó!”"Giấc mơ đêm nay càng khiến em thêm phần khẳng định, Minh Nhi chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó“Anh Huyền, hai mẹ con em kết nối với nhau, Minh Nhi là huyết thống thân cận nhất của em, anh nhất định phải tin tưởng eml”“Minh Nhi nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, thằng bé cần em tới cứu giúp!”Nói đoạn Diệp Thanh Lam liền trực tiếp lật người xuống giường, xông ra khỏi phòng. Lục địa Hỗn Độn, Phong Ma Cốc. Thất sư tỷ Liễu Như Khanh cùng Lục sư tỷ Đạm Đài Yêu Yêu gần như đồng thời mở mắt dõi về phía bầu trời sâu thẳm!Hai luồng thiên kiếp ập xuống nhấn chìm hai người họ! Không biết qua bao lâu hai người mới bước ra khỏi thiên kiếp. “Đồ nhi, chúc mừng hai đứa một lần nữa đột phá tiến vào cảnh giới Thần Quân!”, bảy thiên ma tươi cười bước tới. Từ khi hai người tiến vào Phong Ma Cốc, họ cũng nhàn rỗi không có việc gì làm. Nên đã dứt khoát nhận hai người họ làm đệ tử!Tất cả các loại tài nguyên và công pháp tập võ đều được hết lòng cung cấp! Giúp thực lực của Liễu Như Khanh cùng Đạm Đài Yêu Yêu tăng vọt!“Cảm ơn bảy vị sư phụ!”Hai người nhìn nhau rồi quỳ một chân xuống!“Mau mau đứng lên!”Gương mặt bảy người đều mang theo ý cười. Nhưng hai người họ vẫn bất động quỳ trên mặt đất!Thiên ma cau mày hỏi: “Sao còn chưa đứng lên? Không lẽ còn có chuyện gì khó nói à?”Đạm Đài Yêu Yêu khẽ cắn bờ môi đỏ mọng, hít sâu một hơi rồi mới đáp: “Sư phụ, chúng con muốn rời khỏi Phong Ma Gốc!”“Hả” Thiên Ma nghỉ hoặc: “Vì sao? Không lẽ Phong Ma Cốc không tốt sao?”Đạm Đài Yêu Yêu lắc đầu: "Không phải đâu sư phụ, Phong Ma Cốc rất tốt! Các vị sư phụ đối xử với hai chúng con cũng rất tốt!”“Chỉ là tiểu sư đệ của chúng con từ khi rời khỏi đại lục Hỗn Độn đã ba mươi năm chưa xuất hiện rồi!”"Dựa theo tính cách của em ấy, sẽ không mất liên lạc với chúng con trong thời gian dài như vậy!""Ba mươi năm qua, chúng con liều mạng nâng cao cảnh giới, chính là để giúp. đỡ cho tiểu sư đệ, thay vì kéo chân em ấy!”"Hiện tại chúng con đã là Thần Quân, hẳn là có thể giúp đỡ cho tiểu sư để rồi!"Bảy người đưa mắt nhìn nhau! “Được rồi, các con đi đi!”"Nếu muốn tới thế giới Bản Nguyên thì chỗ chúng ta có một truyền tống trận, có thể đưa các con đến đó!” Nhìn kỹ hơn, giữa tâm bão điên cuồng đang diễn ra một trận chiến kinh hoàng! Một thanh niên tay cầm một thanh thần kiếm mộc mạc, không ngừng chém ra kiếm quang màu đỏ máu, trong kiếm quang còn mơ hồ ẩn chứa từng con huyết long chực chờ lao ra! Cuối cùng trong hàng chục con huyết long vậy mà có một con chim thần trông như được được đúc từ vàng!