Diệp Bắc Minh không trả lời. Anh bước lên một bước dài, đá bay Chu Hiển Tổ. Phập! Chu Hiển Tổ ngã lăn đươi đất như chó chết, lồng ngực đau dữ dội. “A…” Anh ta không ngừng kêu lên thảm thiết, sợ hãi nhìn Diệp Bắc Minh. Diệp Bắc Minh chắp hai tay sau lưng, cúi nhìn Chủ Hiển Tổ: “Nói đi, tại sao nói chìa khóa của tôi là đồ giả?” Chu Hiển Tổ cắn răng: “Tôi…” Phập! Diệp Bắc Minh dẫm mạnh xuống, một cái chân của Chu Hiển Tổ lập tức teo quắt lại. Máu thịt và xương cốt hòa thành bột vụn! “A!” Chu Hiển Tổ đau đến toan thân co giật, lớn tiếng hét: “Đô trong tủ bảo hiểm số 256 đã bị người khác mang đi rồi…” “Tôi sợ ảnh hưởng đến thương hội Hội Phong, lại thấy anh còn trẻ, tưởng rằng dễ ức hiếp”. “Cho nên mới nói chìa khóa là đồ giả”. Diệp Bắc Minh cất giọng băng lạnh: “Chẳng phải bất kỳ thứ gì cũng được giữ lâu dài ở thương hội Hội Phong sao? Chu Hiển Tổ vội gật đầu: “Đúng thế, nhưng điều kiện để giữ đồ lâu dài là phải nộp phí”. “Người gửi đồ đã nộp hai trăm triệu đô la Mỹ cho tủ bảo hiểm số 256”. “Đó là phí bảo quản trong hai mươi năm, phí bảo quản đã hết từ ba năm trước rồi”. “Chúng tôi vẫn đợi thêm một năm, nhưng không có ai đến nộp phí duy trì”. “Hai năm trước, chúng tôi đã mở tủ bảo hiểm, bán đấu giá đồ bên trong rồi”. Diệp Bắc Minh không ngờ. Hai trăm mét dưới lòng đất. Diệp Bắc Minh nhìn thấy từng hàng tủ bảo hiểm, có đến hàng ngàn cái. Anh đứng trước tủ bảo hiểm số 256.