Diệp Bắc Minh có chút không nói nên lời, tâm lý của cô gái này thật mạnh mẽ. Đã đến lúc này rồi vẫn còn có tâm trạng nói đùa!"Nếu không phải vừa rồi có cô ra tay thì nến Minh Chúc của cha mẹ tôi đã bị Hà Tinh Hà dập tắt rồi, hậu quả thật không dám tưởng tượng!”, Diệp Bắc Minh lắc đầu nói. “Tôi cảm ơn cô còn không kịp sao có thể có ý nghĩ giết người diệt khẩu cơ chứi”“Chỉ là tháp Càn Khôn Trấn Ngục có liên quan đến tính mạng của ba người nhà tôi, hy vọng cô không tiết lộ ra ngoài”. Cô gái nhàn nhạt phun ra một câu: “Ai mà không có bí mật đâu?” Diệp Bắc Minh nghe vậy thì sững người. “Anh yên tâm, Đường Lạc Âm tôi tuyệt đối không phải loại người nhiều chuyện đói!”“Đúng rồi, anh tên là gì?”, Đường Lạc Âm mặt đầy ý cười hỏi. “Tôi tên là Diệp Bắc Minh, đây là cha của tôi, Dạ Huyền và mẹ là Diệp Thanh Laml”Đường Lạc Âm nhoẻn miệng cười ngọt ngào: “Cháu chào bác Dạ, bác Diệp”. “Chào cô!” Dạ Huyền cứng ngắc gật đầu. Diệp Thanh Lam thì bước tới nắm lấy bàn tay nhỏ của Đường Lạc Âm rồi từ trong nhãn chứa vật lấy ra một chiếc vòng tay và đeo vào cổ tay cô. “Lần đầu gặp mặt không chuẩn bị được thứ gì tốt, chiếc vòng tay này tặng cho cháu”. Diệp Bắc Minh phát hiện ra rằng, đây là vòng tay mẹ luôn mang theo bên mình!Tay nghề vô cùng tỉnh xảo, là một trong những món đồ mẹ quý trọng!“Mẹ, sao mẹ lại tặng thứ này cho cô ấy?”, Diệp Bắc Minh không kìm được cau mày hỏi. Diệp Thanh Lam quăng cho anh một cái trợn trắng mắt: “Cũng không phải đồ vật quý giá gì!"“Mẹ và Lạc Âm hợp ý, con bé còn là ân nhân cứu mạng của cha mẹ, mẹ tặng cho con bé một món quà kỷ niệm thì đã sao?”“Không lẽ chuyện này con cũng muốn quản?” “Nghe nói linh hồn của người chết có thể nán lại Minh Giới để chờ đợi những người họ nhớ nhung”. “Cháu từ nhỏ đã không có cha mẹ, người nhà đều nói rằng họ đều đã qua đời, ha ha... Dù sao cháu cũng sống không được bao lâu nữa, nên muốn trước khi chết có thể gặp mặt cha mẹ ruột của mình một lần!” Gương mặt Diệp Thanh Lam tràn ngập tình yêu thương của mẹ nhìn Đường Lạc Âm! Ánh mặt của Dạ Huyền cũng ấm áp hơn không ít!