“Từ mấy ngàn năm trước, Ngự Kiếm Tông đích thực là một tông môn kiếm đạo hùng mạnh, nhưng đột nhiên một ngày, long mạch dưới Ngự Kiếm Tông cạn kiệt!”“Hơn một ngàn năm liên tiếp không có một tu võ giả nào ra hồn gia nhập Ngự Kiếm Tông, lâu dần tông môn này dần dần suy tàn!”“Một tông môn cần tích lũy qua nhiều thế hệ mới có thể xây dựng, nhưng suy tàn chỉ trong chớp mắt!”“Tôi có thể dẫn cậu đi, cậu xem sẽ biết!” Một ngày sau. Diệp Bắc Minh đứng giữa một vùng phế tích rộng lớn, xung quanh toàn là những tòa nhà đổ nát. Quảng trường rộng lớn, cỏ dại mọc um tùm!Những tòa nhà quy mô hoành tráng, chỉ còn lại nền móng bị phong hóa lộ ra ngoài!“Nơi này thật sự là Ngự Kiếm Tông ư?”Khóe miệng Diệp Bắc Minh giật giật. Chẳng lẽ sư phụ đã nhầm lẫn?Bảo anh đến đây tìm sư tỷ?Đùa gì thếtLúc này, tại tổ địa Hoa tộc, bia mộ của Giáo Phụ chợt lóe lên. Một giọng xa xôi yếu ớt vang lên: “Tôi cảm ứng được, tên nhóc kia đã đến Ngự Kiếm Tông... ”Kiếm Chủ Bất Diệt trầm mặc một lát, chậm rãi mở miệng: “Chín người bọn họ đều đã đến à?”Giáo Phụ nhíu mày: “Có chút sai sót, Yêu Yêu và Như Khanh không có ở đây!”“Có bảy người bọn họ tế kiếm, hẳn là đủ để đánh thức hồn của kiếm Càn Khôn Trấn Ngục!”Trong phế tích của Ngự Kiếm Tông. Đột nhiên. Vài tu võ giả từ một hướng khác đi tới, miệng lẩm bẩm: “Một chuyến không công! Chẳng kiếm được chút lợi lộc nào, ai nói Ngự Kiếm Tông có bảo vật thế?”“Đúng vậy! Mấy ngàn năm trôi qua, có bảo vật thì đã sớm bị người ta lấy đi rồi!"Mấy người phát hiện ra ba người Diệp Bắc Minh. “Lại thêm một nhóm đến nhặt đồ thừa... ”“Tôi khuyên các người vẫn nên đi đi, không có gì cho các người nhặt đâu! Mấy người kia lắc đầu. Bảy người Vương Như Yên, Hoàng hậu Hồng Đào, Lục Tuyết Kỳ, Khương Tử Cơ, Chu Lạc Ly, Tiểu Độc Tiên, Thiên Nhận Băng đứng trước một hồ dung nham khổng lồ! Nơi này chính là hồ Đúc Kiếm của Ngự Kiếm Tông! Ánh sáng đỏ rực chớp động, khuôn mặt xinh đẹp của mỗi người đều bị nóng đến đỏ bừng! Ong—-—t