Và không nói thuộc hạ của mình làm sai trước mặt Diệp Bắc Minh. Đủ để chứng minh Vạn Lăng Phong có trách nhiệm! … Sáng sớm ngày hôm sau, Diệp Bắc Minh đến hội trường lễ khai trường công ty Hạ Nhược Tuyết từ sớm. Anh ngồi vào chỗ dành cho khách, xem đến màn đến màn kết thúc của lễ khai trương. Rất nhiều nhà báo đều chụp ảnh, tuyên truyền. Vạn Lăng Phong còn gọi rất nhiều phú hào của Giang Nam đến dự. Lễ khai trương được tổ chức vô cùng trang trọng. Trong văn phòng, Diệp Bắc Minh cười hỏi: “Sao lại chọn tên là tập đoàn Tuyết Minh?” Hạ Nhược Tuyết mặc bộ đồ công sở. Áo sơ mi. Váy ngắn. Tất màu da. Giày ca gót. Cả người toát lên khí chất nữ chủ tịch. Cô ấy mỉm cười ngồi bên cạnh Diệp Bắc Minh, trực tiếp khoác cánh tay của anh, dựa lên vai anh: “Cậu nói xem?” Tất cả đều hiểu ngầm trong lòng. Diệp Bắc Minh lấy ra một quyển sổ, đưa cho Hạ Nhược Tuyết: “Đơn thuốc bên trên, là tối qua tớ đã đặc biệt viết lại”. “Cậu có thể nghiên cứu trước, xem có thể có ích cho công ty không”. “Được”. Hạ Nhược Tuyết gật đầu, nhận lấy quyển sổ. Hai người dựa vào nhau. Một lúc sau, Hạ Nhược Tuyệt đột nhiên lật người như một con vịt nhỏ. Ngồi vào lòng Diệp Bắc Minh. Bốn mắt nhìn nhau. Thậm chí Diệp Bắc Minh có thể cảm nhận được hơi nóng từ mũi Hạ Nhược Tuyết phả ra. “Nhược Tuyết, cậu…” Hạ Nhược Tuyết cắn răng: “Tiểu Độ, Tiểu Độ, đóng cửa sổ lại”. “Vâng, đã đóng cửa sổ cho cô. ” Cửa sổ của văn phòng được đóng lại. Vãi! Mình sắp bị tấn công rồi sao?