"Vừa rồi lúc biến mất đã xảy ra chuyện gì?", ánh mắt của tông chủ Vạn Thần Tông trở nên u ám. Khuôn mặt già nua của Thanh Huyền Tử ngưng trọng: "Ông thực sự cho. rằng thời gian biến mất sao?""Chẳng lẽ không phải à?" Tông chủ Vạn Thần Tông hơi sửng sốt. Thanh Huyền Tử nhìn về phía Độc Cô Bá Đạo: "Anh Độc Cô, ông cảm thấy thế nào?"Độc Gô Bá Đạo trầm mặt: "Quốc sư có nghĩ giống tôi không?” "E rằng là vậy!" Thanh Huyền Tử gật đầu. Tông chủ Vạn Thần Tông nóng vội: "Các người cũng đừng úp úp mở mở nữa, rốt cuộc các người đang nói gì vậy?”Thanh Huyền Tử mỉm cười: "Ông cho rằng có thể khiến hàng trăm ngàn người ở đây cảm thấy thời gian cùng lúc biến mất à?""Ý của ông là?" Tông chủ Vạn Thần Tông có vẻ nghi ngờ. Đột nhiên, thân thể của ông ta run lên: "Chờ một chút! Ý của ông là thời gian không hề biến mất mà chỉ tạm dừng lại thôi!"Trong nháy mắt. Tông chủ Vạn Thần Tông có một cảm giác rợn cả tóc gáy!Ngay trước mặt hàng trăm ngàn người, trực tiếp khiến thời gian ngừng lại! Đây là bản lĩnh gì?Thanh Huyền Tử nheo mắt: "Tôi càng ngày càng có hứng thú với thằng nhóc này, trên người cậu ta nhất định có bí mật không muốn người khác biết!""Cho dù là thực lực quỷ dị hay bản lĩnh khiến cho thời gian dừng lại!"Liếc nhìn về phía đám người Thái Dương Tông: "Cứ tạm thời gác lại chuyện của Diệp Bắc Minh, tôi cảm thấy càng có hứng thú với Diệp Phong hơn!"Sau khi rời khỏi điện Thần Hoàng. Lạc Khuynh Thành cuối cùng cũng không nhịn được mở miệng: "Này! Rốt cuộc ý của anh là gì?"Diệp Bắc Minh dừng lại: "Ý gì là sao?"Lạc Khuynh Thành cúi đầu, khuôn mặt xinh đẹp có chút nóng lên: "Chính là... Chính là vừa rồi anh nói anh thích em, muốn kết hôn với em, rốt cuộc có phải thật không?”Ngẩng đầu lên, khuôn mặt đầy chân thành nhìn Diệp Bắc Mi Lạc Khuynh Thành lại tiến lên một bước, giữ cổ của Diệp Bắc Minh, hung hăng hôn lên môi anh! Diệp Bắc Minh sững sờ ngay tại chỗ, đầu óc trống rỗng! Đột nhiên. Một giọng nói trong trẻo vang lên từ phía sau: "Haha, nóng lòng bắt đầu như vậy sao?” "Có phải tôi đến không đúng lúc rồi không?"