Người thanh niên của Ty Trấn Ngục kinh hãi. “Đưa người của cậu lui xuống!”, Hoàng tổng quản lên tiếng. Người thanh niên của Ty Trấn Ngục mang theo oán khí nhìn Diệp Bắc Minh một cái, không cam tâm nhả ra một câu: “Vâng! Chúng ta đi!”Đợi người của Ty Trấn Ngục rời đi. Hoàng tổng quản mới nở nụ cười với Diệp Bắc Minh: “Diệp tông chủ, thành chủ vẫn luôn dõi theo cậu!”Các võ giả ở hiện trường đều kinh ngạc! Không thể tưởng tượng nhìn sang Diệp Bắc Minh! Diệp Bắc Minh cau mày: “Thành chủ là ai?”Hoàng tổng quản không trả lời, cười chắp tay: “Diệp tông chủ, có cơ hội gặp lại, cáo từ!”Không hề dài dòng quay người bỏ đi!“Đi thôi, chúng ta cũng đi về!”Vừa về đến đan các. Một bóng hình không hề khách sáo đi đến!“Nhóc con, đừngtưởng thành chủ quan tâm mày thì có thể làm xăng làm bậy ở thành phố Thần!”“Ở địa bàn của tao, là con sâu thì mày phải bò, là con rồng thì mày cũng phải nằm cho taol” _“Sau này tốt nhất mày phải khiêm tốn, tao sẽ luôn để ý mày!“Một khi mày phạm sai lầm, Bạch Kiêu tao bảo đảm sẽ trừng trị mày trước khi Hoàng tổng quản xuất hiện!”Trong giọng điệu mang theo ý uy hiếp rõ ràng! Người đang nói chính là Bạch Kiêu, người thanh niên của Ty Trấn Ngục!Vừa nãy Diệp Bắc Minh đã giết người trước mặt nhiều võ giả, trước mặt tả sư của Ty Trấn Ngục như anh ta!Đúng là vả mặt trần trụi! Diệp Bắc Minh gật đầu: “Hôm nay thiên hạ đệ nhất các không mở cửa kinh doanh, Bạch Tả Sứ này có coi là tự ý xông vào không?” “Hả?” Cuồng Đan thắt tim: “Sư phụ, người... ” Vương Yên Nhi liền mở to đôi mắt! Bạch Kiêu cảm thấy tình hình không đúng, lên tiếng nói: “Mày muốn làm... ” Còn chưa nói hết câu! Soạt!