Dựa vào cái gì! Bọn họ lại không biết Diệp Bắc Minh giáp kim ty tằm. Đó là đồ của tháp Càn Khôn Trấn Ngục, có thể chống lại chín phần lực tấn công. Lư Quốc Phong tung quyền trông có vẻ rất khủng bố, nhưng trên thực tế đối với Diệp Bắc Minh, nó chỉ như một quyền của võ giả cấp thiên! Diệp Bắc Minh đi về phía Lư Quốc Phong, đưa tay ra với anh ta. “Cậu muốn làm gì?” Lư Quốc Phong sầm mặt, lùi lại theo bản năng. Tốc độ của Diệp Bắc Minh nhanh hơn. Tóm lấy cánh tay gãy của Lư Quốc Phong Anh nhanh chóng quay ngón tay. “Rắc rắc rắc” vang lên một hồi, cánh tay gãy của Lư Quốc Phong lập tức được Diệp Bắc Minh nối liền lại. Lư Quốc Phong kinh ngạc: “Việc này…” Diệp Bắc Minh nhân tiện nói: “Nghỉ ngơi ba đến năm ngày là không sao, mấy ngày này, đừng dùng nội lực, sẽ không để lại di chứng”. “A?” Lư Quốc Phong ngẩn người. Các tướng sĩ khác của đội Thiên Cơ cũng ngẩn người. Rất hiển nhiên hành động này của Diệp Bắc Minh rất được lòng người. Đối với võ giả tu võ, điều kiêng kỵ nhất chính là tổn thương đến gân cốt. Vạn Lăng Phong bị tổn thương đến gân cốt, nên cả đời này vô duyên với cảnh giới linh võ. Là Diệp Bắc Minh đã chữa khỏi cho ông ta! Nếu không phải Diệp Bắc Minh ra tay, có lẽ cả đời này Lư Quốc Phong cũng không thể sử dụng cánh tay phải để chiến đấu với người khác nữa! Lư Quốc Phong nghĩ đến đây, nhìn Diệp Bắc Minh sâu sắc: “Cảm ơn!” Diệp Bắc Minh phớt lờ anh ta, trở lại trước mặt thành viên đội Thiên Cơ: “Còn ai không?” Soạt! Một người đàn ông trung niên đi ra, khoảng bốn mươi tuổi. Cảnh giới võ vương sơ kỳ! Anh ta tự giới thiệu: “Đoạn Nha, đội trưởng đội số ba đội Thiên Cơ, xin lĩnh giáo!” Gru! Hổ gầm rồng thét, lao đến như mãnh hổ xuất núi.