Đường Thiên Ngạo giận dữ nói: “Diệp Bắc Minh, Hạ Vũ Thần là trưởng lão của hiệp hội võ đạo, mày còn muốn giết ông ta sao?” Diệp Bắc Minh cười nhạt: “Hay là ông hỏi ông ta xem mình đã làm gì sai?” Sắc mặt Hạ Vũ Thần không ngừng biến ảo. Đương nhiên ông ta biết vì sao Diệp Bắc Minh ra tay với mình! Chỉ là không ngờ Diệp Bắc Minh lại dứt khoát như vậy! Ngay trước mặt mấy ngàn người, trước mặt bốn thế gia lớn! Sao anh dám ra tay vậy? “Diệp Bắc Minh, mày gan to quá!” Bỗng nhiên, một tiếng quát lạnh truyền tới. Soạt! Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về phía lối vào hội trường. Một người đàn ông trung niên mặc chiến giáp, mặt uy nghiêm, trên người mang khí lạnh bước đến. “Là Ngụy Thần của Long Hồn!” “Là Ngụy Thần tới!” “Ngụy đại soái!” Mọi người nhận ra người này. Hạ Vũ Thần giống như là túm được rơm rạ cứu mạng: “Bố, cứu con! Cứu con!” “Tên điên này… mau bảo tên điên này dừng tay!!!” Ông ta không quan tâm gì đến mặt mũi nữa. Hạ Vũ Thần chính là con rể của Ngụy Kinh Phú. Đừng nhìn Ngụy Kinh Phú trông khoảng chừng 50 tuổi, trên thực tế tuổi tác đã quá 90 tuổi! Tu vũ có thể khiến người ta trẻ ra! Ngụy Kinh Phú mặt uy nghiêm, nói như ra lệnh: “Diệp Bắc Minh, tôi lấy danh nghĩa đại soái Long Hồn ra lệnh cho cậu, buông Hạ Vũ Thần ra!” Bùm! Diệp Bắc Minh không buồn nghe, chân giẫm xuống. Dứt khoát! Đầu Hạ Vũ Thần trực tiếp nổ tung! Hội trường tĩnh mịch! Thời gian giống như dừng lại. Tất cả mọi người đều ngây ra, quả đúng là bị hù chết! Mẹ nó! Giết người ngay trước mặt Ngụy soái? Con mẹ nó hơn nữa còn giết con rể của Ngụy soái?