“Chẳng lẽ các vị phớt lờ tông chủ Thái Dương Tông này, muốn trực tiếp tranh cướp sao?”“Tông chủ Thái Dương Tông?” Mọi người đều ngẩn người. “AI Là cậu Diệp?”Vương Yên Nhi kinh hãi kêu một tiếng, trong đôi mắt đẹp lóe lên vẻ ngạc nhiên và vui mừng!Vương Tư Đạo hơi nghỉ ngờ: “Cậu ta thành chủ của Thái Dương Tông từ lúc nào?”“Diệp Bắc Minh?”Vẻ mặt của Ngư Chính Dương khẽ trầm xuống, làm sao. lại gặp phải tên nhóc này ở đây?Người của các tông môn khác, vẻ mặt cũng hơi biến sắc. Ngư Thanh Thư hơi nghi hoặc: “Diệp Bắc Minh? Cái tên này nghe quen quá!”“A! Tôi nhớ ra rồi, chủ nhân của thần kiếm mà tôi có được hình nwh cũng tên là Diệp Bắc Minh!”“Tỷ, chẳng lẽ chính là kẻ này ư?”Ngư Thất Tình không trả lời, mà nhìn Diệp Bắc Minh với ánh mắt áy náy!Ngư Chính Dương quát một tiếng: “Con nói linh tỉnh gì thế hả? Thần kiếm gì, câm miệng!”Ngư Thanh Thư càm ràm một câu: “Có gì ghê ghớm chứ, hẳn biết thần kiếm đó ở trong tay con!”“Nhà họ Ngư bao nhiêu người có mặt ở đây, bố cũng ở đây, hẳn còn có thể cướp về chắc?”“Con!”Ngư Chính Dương bị chọc tức không nhẹ. Nghĩ kỹ lại thì con trai nói cũng đúng, cho dù Diệp Bắc Minh có mạnh đi nữa, còn có thể cướp thanh kiếm đó về trước mặt nhiều người nhà họ Ngư như vậy ư?Cùng lúc đó, sắc mặt của mười mấy võ giả bị Diệp Bắc Minh ngăn lại trở nên băng lạnh!Một người đàn ông méo miệng cất giọng lạnh lùng: “Cậu nhóc, Thái Dương Tông đã bị tiêu diệt hàng triệu năm, đâu còn có tông chủ gì?”“Phí lời với hẳn làm gì?”Người đàn ông cao to bên cạnh mất kiên nhẫn quát lên: “Nhóc con, lập tức cút ra cho tao ngay!” Gru! Tiếng rồng gầm vang lên, tay trái chí tôn trực tiếp bùng phát! Một con huyết long xông ra, người đàn ông cao to còn chẳng có cơ hội phản ứng đã bị huyết lông đâm xuyên trực tiếp, hóa thành một làn sương máu! Con đao màu đen dài hơn hai mét rơi xuống, cắm sâu vào lòng đất!