Hạ lệnh một tiếng, chín vị sư tỷ và Đông Phương Xá Nguyệt, Diệp Nặc bị áp giải đến!“Sư tỷ, mọi người... ” Vẻ mặt Diệp Bắc Minh biến sắc. Độc Cô Vấn Thiên võ tay cười lớn: “Ha ha ha, đến đúng lúc lắm!”“Tiêu Vô Tướng, ông nghe đây cho tôi, nếu tên phế vật này dám đánh trả, ông lập tức giết một người!”“Tôi xem cậu ta có thể đánh trả mấy lần!”Vừa dứt lời, Độc Cô Vấn Thiên bước lên lướt đến trực tiếp đứng trước người Diệp Bắc Minh, tấn công ra một quyền!Cánh tay của Diệp Bắc Minh khẽ động. Trong con mắt của Độc Cô Vấn Thiên lóe lên tia sợ hãi: “Mày dám ra tay? Mày thử xem... ”Diệp Bắc Minh chỉ đành kiềm chế cơn lửa giận! Phập!Năm đấm của Độc Cô Vấn Thiên đập vào lồng ngực, một cảm giác nóng rất truyền đến!“Ha ha ha, phế vậy, mày ra tay đi?”Thấy Diệp Bắc Minh không dám ra tay, Độc Cô Vấn Thiên cười thích thú: “Vừa nãy chẳng phải mày rất lợi hại sao? Chẳng phải mày muốn đánh nổ tao sao?”Phập!Quyền thứ hai giáng xuống: “Đánh trả đi?”Phập!Quyền thứ ba tấn công ra, máu nóng trong cơ thể Diệp Bắc Minh sôi sục!“Mày ra tay cho tao đi! Phế vật? Ngay cả ra tay mà mày cũng không dám?”Phập! Phập! Phập!... Một lúc tấn công ra mười mấy quyền, Diệp Bắc Minh không ngừng lùi lại!Cuối cùng xương ngực phát ra một tiếng rắc rắc giòn tan, phun ra một ngụm máu tươi! Độc Cô Vấn Thiên cười, chỉ vào Diệp Nặc: “Tiêu Vô Tướng, nó khóc khó nghe quá, cät lưỡi của nó cho tôi!” “Rõt" Tiêu Vô Tướng gật đầu, giơ tay tóm về phía Diệp Nặc! Đông Phương Xá Nguyệt kinh hãi kêu lên: “Đừng động vào con gái tôi!” “Cút”