“Thiếu soái Diệp Bắc Minh, mau ra tiếp lệnh!” “Quân lệnh Long Hồn?” Diệp Bắc Minh và Vạn Lăng Phong quay sang nhìn nhau. “Đi thôi, ra xem sao”. Ba người đi ra cổng phủ Diệp. Tô Mạc Già cũng nghe thấy tiếng hô, vội vàng chạy ra: “Thiếu soái, có chuyện gì vậy?” “Tôi không biết”. Đoàn người đến cổng lớn phủ Diệp. Chỉ thấy một chiếc xe jee đỗ bên ngoài. Một người đàn ông trung niên với vẻ mặt nghiêm túc cầm một tờ quân lệnh: “Diệp Bắc Minh, tôi là Triệu Tranh, phụ trách truyền lệnh của Long Hồn!” “Bây giờ tôi tuyên bố năm tội lớn của Diệp Bắc Minh!” “Lạm sát người vô tội, vô cớ tiêu diệt nhà họ Triệu ở Giang Nam là tội thứ nhất!” “Tội thứ hai, không phân phải trái trắng đen, giết bạn quốc tế Đông Doanh!” “Giết Doãn Thiên Hùng, Trương Nhất Phong, gây ảnh hưởng xấu cho giới võ đạo là tội thứ ba!” “Tội thứ tư, ban đêm đột nhập vào nhà họ Giả ở Kim Lăng, giết người phủ Giả, thủ đoạn tàn nhẫn!” “Đội Huyền Cơ chấp pháp, cậu là thiếu soái Long Hồn lại phế đi cánh tay của chiến sĩ đội Cơ Doanh Long Hồn, khiến họ tàn phế, là tội thứ năm!” Triệu Tranh lạnh giọng quát: “Diệp Bắc Minh, năm tội lớn đã định!” “Hạn cho cậu trước tám giờ sáng mai, đến tòa án quân sự Long Đô, tiếp nhận phán quyết!” Ông ta tiến lên một bước, quát nói: “Quân lệnh đã đến, Diệp Bắc Minh tiếp lệnh!” “Ông là cái thá gì mà phán quyết tôi?” Diệp Bắc Minh cười lạnh lùng một tiếng. Bỗng nhiên. Anh nhảy vụt lên! Phập! Một luồng sóng khí cường mạnh cuồn cuộn lan ra. Triệu Tranh tuyên bố quân lệnh Long Hồn như bị sét đánh. “Phụt!” Hai chân ông ta mềm nhũn, quỳ xuống đất, đầu gối nổ tung! Hai chân trực tiếp bị phế! Triệu Tranh kinh hãi ngẩng đầu: “Diệp Bắc Minh, làm sao cậu dám?” Chấn hãi! “Ha ha! Thiếu soái Long Hồn này, không làm nữa cũng được!” Soạt!