Cùng lúc đó, trong hang động ở đại lục Ngũ Hành. Diệp Bắc Minh đã gần như hồi phục hoàn toàn, anh ngẩng đầu lên nhìn con rồng đen ở bên ngoài: “Không thể cứ tiếp tục như thế này được, Tiểu Tháp, ông có cách gì đánh lại bọn chúng không?”“Hiện tại tôi không phải là đối thủ của hai con rồng đen này, nếu như có kiếm Càn Khôn Trấn Ngục ở đây thì tốt!”“Ít ra còn có sức đánh với bọn chúng một trận!”Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Nhóc con, thực ra vẫn còn một cách!”“Ồ? Cách gì?”, Diệp Bäc Minh ngạc nhiên, lập tức hỏi lại. Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Nhóc con, cậu đừng quên trong tay cậu có một đoạn xương Chí Tôn!” “Hơn nữa, nó còn là một đoạn xương tay hoàn chỉnh!”“Chỉ cần cậu dung hợp nó thì con rồng đen này không phải là đối thủ của cậu!”Diệp Bắc Minh nhướng mày: “Làm luôn bây giờ ư?”“Tôi chỉ dung hợp một đoạn xương Chí Tôn ngắn thôi cũng đã mất tới nửa năm, nguyên cả một cánh tay thế này chắc có nhanh cũng phải bốn, năm năm mới dung hợp được ấy chứ?”Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Chuyện này thì cậu không. cần phải lo, cậu đã dung hợp xương Chí Tôn một lần rồi!”“Lần này dung hợp toàn bộ cánh tay sẽ xong nhanh thôi!”Diệp Bắc Minh ngẫm nghĩ một chút, xem ra cũng chỉ còn cách này mà thôi. Anh liếc nhìn bên ngoài, người tu võ tụ tập dưới chân núi tuyết càng ngày càng đông. Anh nói cho Nguyễn Thanh Từ biết dự định của mình: “Cô Nguyễn, tôi muốn dung hợp xương Chí Tôn nhưng hiện tại ở đây có quá đông người!”“Để tránh những rắc rối không cần thiết, tôi muốn tạm thời phong tỏa cửa hang!”Nguyễn Thanh Từ gật đầu: “Được!”Diệp Bắc Minh lập tức ra tay, khắc lên cửa hang mấy phù văn. Cùng lúc này. Trước màn hình thủy tinh, Cừu Kiêu nhìn thấy cảnh này xong lập tức nổi điên, quát lên: “Cậu ta đang làm gì vậy? Đùi” “Tại sao cậu ta lại bịt cửa hang lại? Cậu ta muốn làm gì?” “Lẽ nào tên ranh này biết mình chết chắc rồi nên bất chấp tất cả, định ra tay với Thanh Từ... ”