Cô ta quá đỗi vui mừng, lập tức dập đầu lia lịa: “Cảm ơn anh Trương!”Trương Vân Phi cười “xùy” một tiếng: “Còn cô thì sao? Cô có bằng lòng làm người hầu của tôi không?”Lê Mộng Ly vẫn cố cắn răng chịu đựng, hai chân không nhịn được run lên, cả người ướt đẫm mồ hôi!Làm người hầu ư? Không đời nào!Sao Lê Mộng Ly này có thể làm người hầu của người khác được!“Nhưng nếu cứ tiếp tục như thế này nữa thì mình chẳng thể kiên trì nổi một trăm hơi thở! Chẳng lẽ mình thực sự sẽ bị loại ư?”Người Lê Mộng Ly run rẩy. “Hận! Mình hận quái”“Vì sao mình không phải là Chu Nhược Giai? Không phải là Long Khuynh Vũ?”“Thậm chí mình không phải là Mặc Đình Đình! Tại sao rõ ràng Lê Mộng Ly này vốn có cơ hội ở lại bên cạnh Diệp Bắc Minh nhưng chính tay mình lại hủy hoại nó!”“Không, nhất định mình phải tới Thần Giới bằng được!”Nghĩ tới đây, Lê Mộng Ly trực tiếp quay đầu. Cô ta quỳ xuống trước mặt Diệp Bắc Minh, cam chịu nhục nhã, nhắm mắt lại: “Anh Diệp, xin hãy che chở cho tôi!”Lúc này. Toàn bộ lòng tự trọng và niềm kiêu hãnh của cô ta đều đã bị nghiền nát!Vù!!Hiện tại, mọi người đều đổ dồn ánh mắt nhìn về phía Diệp Bắc Minh, chờ đợi câu trả lời của anh. Diệp Bắc Minh dường như không nhìn thấy, không hề đếm xỉa tới Lê Mộng Ly!Hầu Tử không nhịn được mỉa mai: “Lê Mộng Ly, cô nghĩ anh Diệp của tôi là ai?”“Hạng người phản bội năm lần bảy lượt, nay núi này mai núi nọ như cô mà cũng đòi được anh Diệp che chở cho ư?”“Nếu tôi là cô thì tôi đã cởi quần ra, soi mặt vào bãi nước tiểu để soi lại nhân phẩm của mình rồi!”“Có làm người hầu cho anh Diệp cô cũng không xứng!” Nói xong, Hầu Tử cười phá lên!“Xùy... Haha!”Lê Mộng Ly cắn môi bật máu!Cơ thể mềm mại của cô ta không nén nổi run rẩy, đôi mắt bất giác nhìn về phía Diệp Bắc Minh! Nếu như Lê Mộng Ly cầu xin anh ta ngay từ đầu thì chắc chắn anh ta sẽ đồng ý! Nhưng cô ta cầu xin Diệp Bắc Minh trước, thấy không được lại mới cầu xin anh ta ư? Cô ta coi anh ta là hạng người gì? “Anh Từ... Tôi xin anh!”