“Được, tôi nể mặt Kiếm tiền bối”. Liần sau đó, bước một bước về bên cạnh Chu Nhược Giai: “Ở đây đông người phức tạp, chúng ta đến chỗ khác hàn huyên”. “Nghe theo anh hết”. Chu Nhược Giai ngoan ngoãn gật đầu. Hàng trăm ngàn người nhường ra một lối đi, mặc cho đám người Diệp Bắc Minh rời đi!“Phù... ”Nhìn Diệp Bắc Minh rời đi, Trương Tuyệt Long và Tân Bách Hùng thở nhẹ nhõm một hơi. Hai người nhanh chóng biến mất!Về đến chỗ ở, một người hầu đi đến: “Viện trưởng, ông về rồi!" “Cút!”Trương Tuyệt Long quát một tiếng, đập người này thành sương máu!Gào thét như phát điên: “Đáng chết! Đáng chết! Đáng chết!”“Tên súc sinh này thật to gan, lại uy hiếp chúng ta trước mặt hàng trăm ngàn người!”Tần Bách Hùng sâm mặt: “Nếu không phải kiêng sợ mấy vị lão tổ sâu trong cấm địa, sợ là tên súc sinh này ra tay giết chúng ta thật đấy!”“Không được!”Trương Tuyệt Long đỏ bừng đôi mắt, như đang nhỏ máu: “Không được, không thể ngồi đợi chết!”“Tên súc sinh này đã động sát tâm với chúng ta, với tính cách của tên súc sinh này, có cơ hội nhất định sẽ giết chúng tai"“Vậy phải làm thế nào? Hay là bỏ chạy!”Tần Bách Hùng hơi hoang mang: “Bỏ trốn khỏi học viện Viễn Cổ, Huyền Giới lớn như vậy, tên súc sinh này cũng không tìm được chúng tai”“Chạy?”Trương Tuyệt Long hằm hăm nhìn chằm chăm Tân BáchHùng: “Phế vật vô dụng, nói thế nào ông cũng là cảnh giới Đế Tôn!" “Diệp Bắc Minh nhất định sẽ lấy thay thế Hạng Cửu U!” “Tôi có thể liên hệ với một vị thiên sứ trong đó, bảo ông ta ngày mai hỏi thêm Diệp Bắc Minh mấy câu!” “Với tính cách của tên súc sinh này, cho dù đối diện với thiên sứ cũng chắc chăn không cúi đầu!” “Đến lúc đó, một khi tên súc sinh này phản kháng, thần sứ ra tay giết hắn... rất hợp lý phải không?”