Cạch cạch cạch! Diệp Bắc Minh chắp hai tay sau lưng, chậm rãi đi vào phòng. Khương Bộ Trần tức giận nói: “Diệp Bắc Minh, mày…” “Bốp!” Diệp Bắc Minh giơ tay lên, tát một phát: “Ồn ào! Không liên quan đến mày!” Nội lực nổi lên, Khương Bộ Trần bay đi như chó chết, đụng vào tường, suýt nữa thì chết ngất. “Mày!” Khương Sơn Hà tức đến bộ râu cũng phải cong lên, chỉ vào Diệp Bắc Minh: “Mày… mày dám đánh gia tộc Cổ Võ…” Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhìn qua, ánh mắt băng lạnh: “Cũng không liên quan đến ông, câm miệng!” Khương Sơn Hà sợ giật mình! Lại nuốt nửa câu sau xuống. Chiba Keigo lạnh lùng nói: “Sadako, có chuyện gì vậy, vừa nãy con gọi cậu ta là chủ nhân?” Diệp Bắc Minh đã đến tận đây, Chiba Sadako biết không giấu được nữa, bèn gật đầu nói: “Đúng thế, thưa bố!” “Diệp Bắc Minh đã là chủ nhân của con”. “Ha ha ha!” Chiba Keigo cười lớn, gật đầu liên tục: “Không hổ là con gái ngoan của bố, mấy ngày trước, con còn muốn giết Diệp Bắc Minh”. “Mấy ngày sau, con đã phản bội gia tộc rồi?” Chiba Sadako không nói gì. Cô ta chủ động đứng đến phía sau Diệp Bắc Minh, thể hiện lập trường. Chiba Keigo lạnh giọng chất vấn: “Diệp Bắc Minh, gia tộc Chiba tôi không thù không oán với cậu”. “Đầu tiên cậu đã tiêu diệt thuơng hội Đông Doanh hợp tác với chúng tôi, rồi giết Masao Tokugawa, bây giờ xông vào tàu cá nhân của tôi, rốt cuộc là có ý gì?” Diệp Bắc Minh tỏ vẻ bình tĩnh: “Tôi đến hỏi một chuyện, hai mươi ba năm trước, có phải gia chủ của gia tộc Chiba các người đã xuất hiện trên hội đấu giá Sotheby's ở Giang Nam không?” “Hai mươi ba năm trước?” Chiba Keigo cau mày, vẻ mặt nghi ngờ: “Cậu đang nói gì?” Chiba Sadako nói: “Chủ nhân, hai mươi ba năm trước, bố của tôi không phải là gia chủ của gia tộc Chiba, ông nội của tôi mới là gia chủ”. “Nếu đã như vậy, thì thu chút lãi trước vậy”. “Ha ha”. Chiba Keigo cười: “Cậu Diệp Bắc Minh, cậu nghĩ đây là nơi nào?”