Diệp Bắc Minh từ chối nói: “Thôi bỏ đi, công ty dược phẩm Thiên Hương vốn không có quan hệ gì với tôi”. “Tôi cũng nợ cô một ân tình, chỉ đến đây thôi”. Chỉ đến đây thôi… Bốn chữ này, đã làm tổn thương trái tim Ngụy Yên Nhiên! Cô ta cay sống mũi, sắp òa khóc luôn rồi. Nữ thư ký bên cạnh cũng nhìn ra tình hình không đúng. Ngụy Yên Nhiên cố nở nụ cười: “Được, vậy… liên lạc sau nhé”. “Được”. Diệp Bắc Minh tắt máy. Chỉ còn lại Ngụy Yên Nhiên đứng tại chỗ, ngẩn người nhìn bóng dáng Diệp Bắc Minh và Chu Nhược Giai dần đi xa. ‘Đúng thế! Mình và anh ta vốn không có quan hệ gì!’ ‘Ngụy Yên Nhiên, mày suy nghĩ viển vông đơn phương làm gì?’ Đi dạo một vòng. Ba người tìm một nhà hàng dùng bữa. Diệp Bắc Minh mua sắm một lúc hết mấy triệu. Đều là hàng hiệu cao cấp. Đã là phụ nữ của mình, cũng là hôn sự mà bố mẹ nuôi định cho anh, Diệp Bắc Minh cũng không từ chối. Chỉ là, hiện tại anh không thể kết hôn. Cho nên chỉ có thể bù đắp cho Chu Nhược Giai về mặt vật chất. Vừa ngồi xuống, Diệp Bắc Minh liền nói: “Nhược Giai, có lẽ anh phải rời khỏi Trung Hải một thời gian”. “Ừm”. Chu Nhược Giai gật đầu, ngoan ngoãn cười nói: “Em đợi anh về”. Tô Ấu Ninh bất ngờ: “Nhược Giai, sao cậu không hỏi anh ấy đi đâu?” Chu Nhược Giai lắc đầu: “Anh Bắc Minh phải đi làm việc quan trọng, mình hỏi nhiều vậy làm gì”. “Anh ấy làm xong việc, sẽ tự về tìm mình”. Cô rất hiểu chuyện! Tô Ấu Ninh trợn trừng mắt. Cậu nghĩ thoáng thật đấy! Bỗng nhiên. Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Cảm nhận được chưa?”