Phó Quốc Hoa! Tiêu Thiên Chiến! Hạ Vũ Thần! Còn có tổng hội trưởng hiệp hội võ đạo Long Quốc, Lý Kiếm Trần!!! Diệp Bắc Minh đã lên danh sách những người phải chết, anh nhàn nhạt nói: “Ba phút, viết ra danh sách những người năm đó bao vây tấn công mẹ tôi”. Lâm Thương Hải ngây người! Câu nói này của Diệp Bắc Minh vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến người ta cảm nhận được bất kỳ dao động cảm xúc nào! Nhưng Lâm Thương Hải biết Diệp Bắc Minh thật sự nổi giận rồi. Chỉ có tức giận đến cùng cực mới có thể bình tĩnh như vậy! “Vâng!” Lâm Thương Hải không dám sơ suất, lấy giấy bút từ trên xe, viết một lèo gần năm mươi cái tên. Có vài người đã chết cũng được Lâm Thương Hải viết ra, còn thêm ký tự ở phía sau. Diệp Bắc Minh nắm danh sách trong tay, mắt muốn nhỏ máu! Những người này sao có thể ra tay? Hơn năm mươi võ giả hàng đầu ra tay với một phụ nữ có thai?!!! Diệp Bắc Minh im lặng chừng mười phút, nhìn chằm chằm mỗi cái tên một trăm lần. Nhớ kỹ ở trong lòng! “Vậy ông thì sao?” “Lâm Thương Hải, sao ông gặp được mẹ tôi?” “Có phải ông cũng tham gia vào cuộc tấn công vây giết năm đó?” “Tại sao ông lại đột nhiên xuất hiện?” “Lâm Thương Hải, nếu ông không chủ động nói ra, có lẽ tôi vĩnh viễn không biết chuyện xảy ra ở phòng đấu giá Sotheby's hai mươi ba năm trước”. Diệp Bắc Minh đứng chắp tay. Đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Thương Hải. Anh cần một lời giải thích hợp lý. Lúc này, Lâm Thương Hải áp lực cực lớn, toàn thân giống như bị ý lạnh trên người Diệp Bắc Minh làm cho đông cứng. Lâm Thương Hải thông minh đến nhường nào? Nếu không cũng không bò lên nổi vị trí hội trưởng võ đạo hành tỉnh Đông Nam. “Vù…! Lâm Thương Hải hít sâu một hơi, cắn răng nói: “Tôi không tham gia bao vây chém giết, hơn nữa tôi còn đánh cược một ván, cứu mẹ cậu!” Diệp Bắc Minh có chút bất ngờ: “Ồ?” Lâm Thương Hải nói: “Khi đó tôi cũng chỉ là một tiểu Tông Sư, thiên phú rất tầm thường”.