Nếu Diệp Bắc Minh chết, thì Quỷ Môn Thập Tam Châm trong cơ thể cô ta phải hóa giải thế nào? Há chẳng phải cô ta cũng chết chắc rồi sao! Sắc mặt Lâm Thương Hải nghiêm trọng, nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh đi đến. Lý Gia Hinh tỏ vẻ ngạc nhiên: “Anh ta dám đến thật, to gan thật đấy”. “Hy vọng tôi không chọn nhầm người”. Khuôn mặt già của Bruce Rudolf sầm xuống, không nói một lời! Vương Trường An sầm mặt, nhìn Diệp Bắc Minh đi đến. Lý Khắc Hùng cười nói: “Tổng giám đốc Vương, lần này ông thua tôi một tỷ rồi!” “Ha, một tỷ này vẫn là ông thua!”, Vương Trường An tỏ vẻ tự tin. Lý Khắc Hùng lắc đầu: “Không thể nào, cho dù Diệp Bắc Minh có mạnh đi nữa cũng chắc chắn sẽ không phải là đối thủ của Quân Kiếm Phong”. “Anh ta đến thật ư?”, Đường Văn Quân ngẩn người. Dương Huyên Hách cười lạnh lùng, nhả ra bốn chữ: “Ra vẻ, muốn chết!” Dư Thiên Long tỏ vẻ bất ngờ, ông ta không nghĩ ra lý do để Diệp Bắc Minh đến đài võ đạo! Nơi này là đài võ đạo đó! Chỉ cần Diệp Bắc Minh lên đài võ đạo, chết trận trên đài võ đạo, cho dù là quan chức Long Quốc, cũng không thể làm gì Quân Kiếm Phong. Quan chức vốn không quản lý giới võ đạo. Vì để có tiêu chuẩn võ giả, nên mới có đài võ đạo này. Trên đài võ đạo, vừa phân thắng thua, vừa quyết định sống chết! Đó là quy tắc! Bất kỳ ai cũng không thể vi phạm quy tắc này. “Diệp Bắc Minh, đúng là Diệp Bắc Minh?” “Thanh niên này chính là Diệp Bắc Minh?” “Chính tên nhóc này đã gây mưa gây gió ở cả Giang Nam?” “Nghe nói anh ta chỉ hai mươi ba tuổi?” Rất nhiều võ giả và phú hào chưa từng gặp Diệp Bắc Minh đều tỏ vẻ mặt đầy ngạc nhiên. Toàn hội trường sôi sục! Rất nhiều người đều là lần đầu gặp Diệp Bắc Minh. Trẻ! Quá trẻ! Trẻ đến mức khiến người ta chấn hãi! “Diệp Bắc Minh, mày đã đến, có dám lên đài võ đạo không?” “Diệp Bắc Minh lên đài võ đạo lĩnh cái chết!”