Diệp Bắc Minh lật xem những phương thuốc này, cẩn thận nghiên cứu. Chỉ có một số ít dược liệu có thể tìm thấy ở địa cầu. Phần lớn những dược liệu khác anh chưa từng nghe nói qua. Xem ra đành về sau hẵng nói! Đi đến bậc thứ ba. Lại là một món vũ khí! Một thanh kiếm! Hơn nữa, con mẹ nó là kiếm gãy! “Mẹ kiếp!” Diệp Bắc Minh không nhịn được chửi tục: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, đây là xem thường tôi sao?” “Tặng binh khí thì cứ tặng, sao lại tặng một thanh kiếm gãy?” “Ông có ý gì?” Một thanh kiếm bình thường dài chừng ba thước. Thanh kiếm trước mắt này chỉ còn hai thước. Chiều rộng ba ngón tay. Dáng vẻ cổ xưa, giống con rồng gãy! Phần trước đã bị gãy, biến mất không có ở đây. Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hừ lạnh: “Hừ! Cậu đừng coi thường thanh kiếm này”. “Với thực lực hiện giờ của cậu, dùng nó đủ để giết được Võ Vương trong nháy mắt rồi”. “Mạnh vậy à?” Diệp Bắc Minh kinh hãi: “Tôi vừa mới tiến vào cảnh giới Võ Vương, có thể dùng thành kiếm này giết Võ Vương trong nháy mắt?” “Cậu thử chút là biết ngay”. Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười thần bí. Diệp Bắc Minh tiến lên cầm thanh kiếm gãy này. Rất nặng, vô cùng nặng. Ít phải 150 cân! Một thanh kiếm dài hai thước, vậy mà nặng 150 cân, quả thật khiến người ta khó mà tưởng tượng nổi. Diệp Bắc Minh hơi lo lắng: “Sẽ không làm tháp Càn Khôn Trấn Ngục bị thương chứ?” Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giọng khinh thường: “Cậu thôi đi không, thế giới này có diệt vong cũng không ai có thể khiến tháp Càn Khôn Trấn Ngục bị thương đâu”. “Được!”