“Gia chủ, đã không còn hơi thở”. Có người kiểm tra cho Quân Vô Tà và Tô Tiểu Nguyệt, sau đó lắc đầu. “Chuẩn bị xe, chuẩn bị xe cho tôi! Tôi phải lên núi Bàn Long, tôi muốn đích thân nói cho ông cụ!” Quân Chính Dương giận dữ, ngửa mặt lên trời hét lớn: “Nhà họ Quân! Chúng ta chính là nhà họ Quân ở Trung Hải!” “Vậy mà lại bị một Diệp Bắc Minh đến cửa, đánh gãy hai chân tôi, đánh chết con trai tôi!!!” “Diệp Bắc Minh không chết, nhà họ Quân làm sao đứng nổi đây?” “Làm sao đứng nổi đây!!!” Đám người Dư Thiên Long đã đến muộn. Khi bọn họ vào nhà họ Quân, nhìn thấy hai chân Quân Chính Dương bị đánh gãy. Sau khi nhìn thấy trạng thái chết của Quân Vô Tà và Tô Tiểu Nguyệt, sắc mặt ông ta u ám đến đáng sợ. “Diệp Bắc Minh!” Dư Thiên Long cắn răng: “Giang Nam bị mày náo loạn đến mức chướng khí mù mịt, mày lại tới Trung Hải gây chuyện?” “Truyền lệnh xuống, truy nã Diệp Bắc Minh trong toàn bộ Trung Hải!” ... Núi Bàn Long cách Trung Hải một trăm sáu mươi kilomet. Non xanh nước biếc, long mạch chiếm cứ. Thích hợp dưỡng già. Ông cụ nhà họ Quân Quân Khiếu Thiên vừa mới ngủ thì nhận được tin dữ. Nửa đêm Diệp Bắc Minh xông vào nhà họ Quân, phế bỏ hai chân Quân Chính Dương, cháu trai Quân Vô Tà cũng bị đánh chết! Hai chân con trai bị phế! Cháu trai ruột chết ở trong nhà mình! Quân Khiếu Thiên tức giận muốn bùng nổ, nhà họ Quân thành lập hơn một trăm năm, chưa bao giờ chịu nhục nhã như vậy! Quả thật là vô cùng nhục nhã! Quân Khiếu Thiên gọi điện cho con trai lớn, tức giận hét lớn: “Quân Kiếm Phong! Hội trưởng hiệp hội võ đạo Trung Hải con đã làm cái gì thế?” “Có người nửa đêm xông vào nhà họ Quân, giết Vô Tà, con biết chưa?!!” “Bố, bố đang nói đùa sao, rõ ràng con đã bảo lão Mạc bảo vệ nhà họ Quân rồi, lão Mạc là Tông Sư võ đạo thực lực đỉnh phong đó”, Quân Kiếm Phong đang họp, mặt ngơ ngác. Sau khi biết chuyện xảy ra ở nhà họ Quân. “Bố, điều này không thể nào!” Quân Kiếm Phong kêu la như sấm.