Lại một tiếng vang truyền ra, Diệp Bắc Minh lại ra tay lần nữa. Anh như ma quỷ, xuất hiện phía trước vị đại tông sư Đông Doanh thứ hai, tấn công ra một quyền, đập lên vị trí tim của hắn! Rắc rắc! Lồng ngực của vị đại tông sư Đông Doanh này lõm xuống! Xương sau lưng nhô lên! Vị đại tông sư Đông Doanh này kinh hoảng nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh, ánh mắt mất đi hào quang. Chiba Sadako và ba vị võ đạo tông sư Đông Doanh sợ đến sắp phát điên! Họ là hai đại tông sư đó! Còn chưa ra tay đã bị giết? Rốt cuộc thanh niên Long Quốc trước mặt có thực lực thế nào? “Đi thôi!” Ba vị võ đạo tông Đông Doanh quay người định bỏ chạy. Vốn không muốn quan tâm đến Chiba Sadako! Mệnh lệnh của người khác đâu có quan trọng bằng mạng của mình? Tuy bọn họ cũng có vợ con làm con tim ở gia tộc Chiba, nhưng bọn họ là tông sư võ đạo, đi đâu mà không thể tự do tự tại chứ? Tiếp tục ở lại, chắc chắn sẽ chết! “Hình như người của cô bỏ cô mà đi rồi?” Diệp Bắc Minh nở nụ cười. Dậm chân một cái! Soạt! Một viên gạch dưới đất bay lên, chia thành ba mảnh trong không trung, bay xuyên qua cơ thể của ba vị võ đạo tông sư Đông Doanh! Chiba Sadako bị dọa sợ chết ngất. Người này chỉ dậm chân một cái, viên gạch còn đáng sợ hơn viên đạn! “Phụp phụp!” Chiba Sadako không hề do dự, lập tức quỳ xuống, cầu xin: “Anh Diệp Bắc Minh, xin lỗi, là tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn”. “Cầu xin anh tha cho tôi, tôi nguyện bỏ ra một trăm tỷ chuộc lấy mạng của mình!” “Ha ha”, Diệp Bắc Minh cười.