Lâm Sùng Sơn nhặt một cái ghế, giơ lên cao rồi nện xuống! Một tiếng ‘rắc rắc’ giòn dã! “A!” Lâm Kiêu phát ra tiếng kêu thảm thiết. Một cái chân của anh ta bị Lâm Sùng Sơn đánh gãy tại chỗ. “Rít!” Mọi người trong hội trường hít một hơi lạnh. Lâm Sùng Sơn quá độc ác! Ông ta đỏ mắt nói: “Cậu Diệp Bắc Minh, con trai tôi đắc tội với cậu, là con tôi sai”. “Tôi đánh gãy một chân của nó, đền tội cho cậu!” Vẻ mặt Diệp Bắc Minh lạnh lùng: “Không đủ”. “Cái gì?” Lâm Sùng Sơn mặt biến sắc, cắn răng nói: “Được, vậy thì thêm một cái chân!” “Bố, đừng…” Răng rắc! “A!” Toàn thân Lâm Kiêu phát run, đau muốn ngất đi! “Cậu Diệp Bắc Minh, một chân đủ chưa?”, Lâm Sùng Sơn cắn răng hỏi. Diệp Bắc Minh vẫn lắc đầu: “Không đủ”. Cơ thể Lâm Sùng Sơn chấn động. “Cậu Diệp Bắc Minh, nó là con trai tôi!!! Vậy đi, tôi lấy danh nghĩa của nó, quyên góp một tỷ cho trường đại học Trung Hải!” “Một đôi chân, cộng thêm một tỷ, được chứ?” Trong mắt Lâm Sùng Sơn đều là tia máu. “Bố!!!” Lâm Kiêu cũng bối rối! Trong miệng Diệp Bắc Minh vẫn phun ra hai chữ: “Không đủ!” “Cái gì?” Lâm Sùng Sơn ngây người, trong lòng tỏa ra cơn thịnh nộ!